"Tôi, tôi cũng không biết." Cô không dám nhìn mọi người, có hơi chột dạ, yếu ớt nói.
Tri Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng biết tiểu thư nghe những tin đồn ở đâu ra, cũng không biết là nghĩ như thế nào, chẳng lêlẽ tiểu thư không hề động tâm hay cảm động q,úy,u,ytrước những việc Vương đã làm saođ,ôn,n?
"Vậy vì sao tiểu thư lại nói Vương không tốt?" Tri Vũ khí thế bức người, nàng không tin tiểu thư là người không phân rõ phải trái. Ở cùng tiểu thư vài ngày, nàng biết tiểu thư rất tốt, vừa thiện lương, không kiêu căng, lại dễ nói chuyện, tuyệt không gây khó dễ, không tức giận các nàng như những chủ tử khác.
"Tôi, tôi nghe nói thôi, tôi vẫn chưa gặp qua anh ta, dù sao chỉ là ý kiến cá nhân, ảnh hưởng đến bản thân thôi." Lý Quả bị Tri Vũ nói cho phát ngượng, cảm thấy mình đúng là cố tình gây sự. Người ta còn chưa gây thù gì mà cô cứ phê bình như vậy, quả thật là không đúng.
Tri Vũ nở nụ cười, tiểu thư thật đúng là quá đáng yêu, nói mấy câu liền nhận sai ngay, làm cho nàng không biết nên nói gì nữa, lại càng không thể chê trách.
"Tri Vũ, anh ta là người thế nào? Tôi cảm thấy anh ta rất hoa tâm, tôi không thích người hoa tâm, cũng không thích giành một người nam với đống phụ nữ. Tôi cảm giác đ,a,nkhông nắm bắt được, hơn nữa lại rất khó chịu, tôi không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một đống phụ nữ." Lần này, rốt cuộc cô cũng chịu nói ra tâm tư của bản thân, đó là lý do cô có ác cảm với vị Vương kia.
"Tiểu thư, chủ nhân có nhiều nữ nhân, nhưng đó đâu phải lỗi của chủ nhân, song Hoàng Nhi biết, về sau chủ nhân sẽ đối tốt với tiểu thư." Lúc này, Hoàng Nhi ngây ngô chen lời, một mực nói đỡ cho Mặc Nhật Tỳ.
Mà Lý Quả lại nghĩ nàng đang nói Mặc Nhật Tỳ, nói Ngu Cơ, nhắc tới Ngu Cơ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, lo lắng hỏi: "Hoàng Nhi, tiểu hắc xà đâu? Chị đi quá vội vàng, quên mang nó đi cùng, em có thấy nó không?"
Tiểu hắc xà?! Hoàng Nhi vừa nghe, sắc mặt có chút thay đổi, nàng không biết nên trả lời vấn đề của tiểu thư thế nào, nhịn không được chột dạ đưa mắt nhìn về phía quản gia Lâm, giống như đang cầu cứu ông ta.
Quản gia Lâm vẫn im lặng, lúc này nghe nói như thế, lại thu được tín hiệu cầu cứu của Hoàng Nhi, nghĩ nghĩ, liền cung kính nói: "Tiểu thư, tiểu hắc xà ở chỗ chủ nhân, chủ nhân chăm sóc nó tốt lắm, xin tiểu thư yên tâm."
Tri Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng biết tiểu thư nghe những tin đồn ở đâu ra, cũng không biết là nghĩ như thế nào, chẳng lêlẽ tiểu thư không hề động tâm hay cảm động q,úy,u,ytrước những việc Vương đã làm saođ,ôn,n?
"Vậy vì sao tiểu thư lại nói Vương không tốt?" Tri Vũ khí thế bức người, nàng không tin tiểu thư là người không phân rõ phải trái. Ở cùng tiểu thư vài ngày, nàng biết tiểu thư rất tốt, vừa thiện lương, không kiêu căng, lại dễ nói chuyện, tuyệt không gây khó dễ, không tức giận các nàng như những chủ tử khác.
"Tôi, tôi nghe nói thôi, tôi vẫn chưa gặp qua anh ta, dù sao chỉ là ý kiến cá nhân, ảnh hưởng đến bản thân thôi." Lý Quả bị Tri Vũ nói cho phát ngượng, cảm thấy mình đúng là cố tình gây sự. Người ta còn chưa gây thù gì mà cô cứ phê bình như vậy, quả thật là không đúng.
Tri Vũ nở nụ cười, tiểu thư thật đúng là quá đáng yêu, nói mấy câu liền nhận sai ngay, làm cho nàng không biết nên nói gì nữa, lại càng không thể chê trách.
"Tri Vũ, anh ta là người thế nào? Tôi cảm thấy anh ta rất hoa tâm, tôi không thích người hoa tâm, cũng không thích giành một người nam với đống phụ nữ. Tôi cảm giác đ,a,nkhông nắm bắt được, hơn nữa lại rất khó chịu, tôi không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một đống phụ nữ." Lần này, rốt cuộc cô cũng chịu nói ra tâm tư của bản thân, đó là lý do cô có ác cảm với vị Vương kia.
"Tiểu thư, chủ nhân có nhiều nữ nhân, nhưng đó đâu phải lỗi của chủ nhân, song Hoàng Nhi biết, về sau chủ nhân sẽ đối tốt với tiểu thư." Lúc này, Hoàng Nhi ngây ngô chen lời, một mực nói đỡ cho Mặc Nhật Tỳ.
Mà Lý Quả lại nghĩ nàng đang nói Mặc Nhật Tỳ, nói Ngu Cơ, nhắc tới Ngu Cơ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, lo lắng hỏi: "Hoàng Nhi, tiểu hắc xà đâu? Chị đi quá vội vàng, quên mang nó đi cùng, em có thấy nó không?"
Tiểu hắc xà?! Hoàng Nhi vừa nghe, sắc mặt có chút thay đổi, nàng không biết nên trả lời vấn đề của tiểu thư thế nào, nhịn không được chột dạ đưa mắt nhìn về phía quản gia Lâm, giống như đang cầu cứu ông ta.
Quản gia Lâm vẫn im lặng, lúc này nghe nói như thế, lại thu được tín hiệu cầu cứu của Hoàng Nhi, nghĩ nghĩ, liền cung kính nói: "Tiểu thư, tiểu hắc xà ở chỗ chủ nhân, chủ nhân chăm sóc nó tốt lắm, xin tiểu thư yên tâm."