"Tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi."
Qua tiếp năm ngày, bên trong cung Phượng Thê lại truyền ra tiếng rên hữu khí vô lực như vậy. Mọi người trong cung Phượng Thê không cần nhìn cũng biết, ngoại trừ Lý Quả sẽ chẳng còn ai phát ra âm thanh như thế nữa
Tri Vũ và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, chưa từng thấy qua chủ tử luôn hoạt bát, sôi nổi lại chỉ muốn được đi ra ngoài mỗi ngày như vậy. Mà Vương cũng rất kỳ quái, lại giam lỏng tiểu thư, chẳng hề quan tâm, đặc biệt hơn là, trước kia còn hay tới vào nửa đêm, hiện tại ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, giống như đã quên mất tiểu thư.
"Tri Vũ tỷ tỷ, tỷ nói rốt cuộc Vương bị làm sao vậy? Không hề đến thăm tiểu thư nữa." Chỉ có ở nơi không có Lý Quả, lúc Lý Quả không nghe được, Hoàng Nhi mới dám lớn mật hỏi, vì Tri Vũ còn quen thuộc hoàng cung này hơn nàng.
"Ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói gần đây Vương luôn qua đêm ở chỗ Hoa phi, Dung phi và Vũ phi, nhưng lại không đến chỗ của tiểu thư." Tri Vũ cũng là nghe người khác nói, bây giờ ba vị nương nương cực kỳ được sủng ái, Vương đều là thay phiên đến chỗ các nàng.
Vẻ mặt Hoàng Nhi khó hiểu, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ là tiểu thư cứ kêu nhàm chán mỗi ngày, nàng sắp không dỗ được rồi.
"Hoàng Nhi, việc này không phải nô tỳ như chúng ta có thể quản được, chỉ cần hầu ,en hạ tốt tiểu thư, chuyện của tiểu thư chỉ có tiểu thư và Vương tự mình giải quyết, chúng ta cũng chẳng giúp được gì." Tri Vũ đã thấy quá quy,y nhiều ai oán, thù hận, bi ai trong cung, sớm đã không còn tâm đồng cảm rồi, ngay cả bản thân n,ôn nàng còn lo chưa xong nữa.
"Tội nghiệp tiểu thư, hi vọng Vương đừng quên tiểu thư, sớm tới thăm ngài ấy một chút." Hoàng Nhi vẫn rất ngây thơ cầu nguyện.
Nàng thích tiểu thư, cảm thấy tiểu thư và Vương phải ở cùng nhau mới đúng.
Tri Vũ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Mà hai nàng đều không biết, Lý Quả có nghe được lời của họ, nhưng không hề khổ sở bi thương như trong tưởng tượng của họ, mà chỉ cảm thấy khó hiểu.
Khi nào thì cô đắc tội với anh ta chứ? Đã thế còn không cho cô ra ngoài? Cô còn chưa gặp qua anh ta mà, lại gặp phải chuyện kỳ quái vậy.
Vị Vương trong truyền thuyết kia, chẳng những thần bí mà tính tình còn cổ quái, hỉ nộ vô thường, không dễ ở chung, nhất định không dễ dàng. Cô hạ kết luận như vậy trong lòng, dù sao cô cũng không thích.
"Tiểu thư, ngủ đi ạ." Sau khi Tri Vũ và Hoàng Nhi hầu hạ cô nằm trên giường xong, vội vàng nói.
Qua tiếp năm ngày, bên trong cung Phượng Thê lại truyền ra tiếng rên hữu khí vô lực như vậy. Mọi người trong cung Phượng Thê không cần nhìn cũng biết, ngoại trừ Lý Quả sẽ chẳng còn ai phát ra âm thanh như thế nữa
Tri Vũ và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, chưa từng thấy qua chủ tử luôn hoạt bát, sôi nổi lại chỉ muốn được đi ra ngoài mỗi ngày như vậy. Mà Vương cũng rất kỳ quái, lại giam lỏng tiểu thư, chẳng hề quan tâm, đặc biệt hơn là, trước kia còn hay tới vào nửa đêm, hiện tại ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, giống như đã quên mất tiểu thư.
"Tri Vũ tỷ tỷ, tỷ nói rốt cuộc Vương bị làm sao vậy? Không hề đến thăm tiểu thư nữa." Chỉ có ở nơi không có Lý Quả, lúc Lý Quả không nghe được, Hoàng Nhi mới dám lớn mật hỏi, vì Tri Vũ còn quen thuộc hoàng cung này hơn nàng.
"Ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói gần đây Vương luôn qua đêm ở chỗ Hoa phi, Dung phi và Vũ phi, nhưng lại không đến chỗ của tiểu thư." Tri Vũ cũng là nghe người khác nói, bây giờ ba vị nương nương cực kỳ được sủng ái, Vương đều là thay phiên đến chỗ các nàng.
Vẻ mặt Hoàng Nhi khó hiểu, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ là tiểu thư cứ kêu nhàm chán mỗi ngày, nàng sắp không dỗ được rồi.
"Hoàng Nhi, việc này không phải nô tỳ như chúng ta có thể quản được, chỉ cần hầu ,en hạ tốt tiểu thư, chuyện của tiểu thư chỉ có tiểu thư và Vương tự mình giải quyết, chúng ta cũng chẳng giúp được gì." Tri Vũ đã thấy quá quy,y nhiều ai oán, thù hận, bi ai trong cung, sớm đã không còn tâm đồng cảm rồi, ngay cả bản thân n,ôn nàng còn lo chưa xong nữa.
"Tội nghiệp tiểu thư, hi vọng Vương đừng quên tiểu thư, sớm tới thăm ngài ấy một chút." Hoàng Nhi vẫn rất ngây thơ cầu nguyện.
Nàng thích tiểu thư, cảm thấy tiểu thư và Vương phải ở cùng nhau mới đúng.
Tri Vũ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Mà hai nàng đều không biết, Lý Quả có nghe được lời của họ, nhưng không hề khổ sở bi thương như trong tưởng tượng của họ, mà chỉ cảm thấy khó hiểu.
Khi nào thì cô đắc tội với anh ta chứ? Đã thế còn không cho cô ra ngoài? Cô còn chưa gặp qua anh ta mà, lại gặp phải chuyện kỳ quái vậy.
Vị Vương trong truyền thuyết kia, chẳng những thần bí mà tính tình còn cổ quái, hỉ nộ vô thường, không dễ ở chung, nhất định không dễ dàng. Cô hạ kết luận như vậy trong lòng, dù sao cô cũng không thích.
"Tiểu thư, ngủ đi ạ." Sau khi Tri Vũ và Hoàng Nhi hầu hạ cô nằm trên giường xong, vội vàng nói.