"Lát nữa hai người cũng mau đi nghỉ đi, không cần trông chừng tôi, mấy ngày qua hai người cũng mệt mỏi rồi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì, các cô đi nghỉ ngơi thôi." Lý Quả ngáp một cái, nhắm mắt lại, sau đó nói với bọn họ.
Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe cô nói như thế, cực kỳ cao hứng, vội vàng gật đầu đáp ứng, nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ, mới yên tâm cùng nhau rời đi.
Bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Lý Quả đột nhiên mở mắt, tròng mắt đảo quanh một vòng, liền ngồi dậy, tìm giày và áo khoác, rồi giống như tên trộm lén lút ra khỏi phòng, hướng ra bên ngoài.
Cô đúng là vô cùng may mắn, có lẽ mấy ngày qua vì rất biết điều ở trong phòng, nên cảnh vệ mới buông lỏng cảnh giác, không bao lâu, cô đã chuồn khỏi cung Phượng Thê thành công, thuận lợi trốn ra bên ngoài.
Chỉ là, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Trốn ở một góc tường của tòa cung điện cách cung Phượng Thê không xa, Quả mờ mịt, trái xem phải nhìn, do dự trong chốc lát, cô liền hành động. Nếu không động chỉ sợ người trong cung Phượng Thê phát hiện cô mất tích, sẽ lập tức đi tìm, cô chạy cũng không thoát.
Sau một hồi đi lung tung, chân nam đá chân chiêu, cô hoàn toàn bị mất phương hướng rồi, rốt cuộc không tìm thấy đường về cung Phượng Thê, càng không biết mình đang ở đâu. Thế nhưng, cô phát hiện mình lạc vào một tòa cung điện cực kỳ xa hoa, còn đẹp hơn rất nhiều so với cung mình ở.
Woa, đây là cung nào thế? Cô quá tò mò, lén lút tránh thoát thị vệ, đi lang thang trong cung điện, sau đó dừng lại trước gian phòng lớn nhất, bên trong chiếu ra ánh nến mờ ảo, cực kỳ mê hoặc. Cô không nhịn được lén lút đẩy cửa ra, đi vào.
"Ưm, a..." Đột nhiên, từng tiếng rên uyển chuyển truyền vào trong tai, Lý Quả sợ tới mức cứng ngắc, không dám động đậy.
Theo sau là tiếng thở dốc, cực kỳ đặc biệt, làm người ta có chút ý nghĩ kỳ quái, hơn nữa còn có loại cảm giác quen thuộc.
Đầu 'ong' lên một tiếng, cô biết đây là âm thanh và hành động gì rồi!
Cô, cô, trong lúc vô ý lại đụng phải chuyện tốt của người ta, cô đúng là có duyên diễn với chuyện này mà, lần đầu tiên là nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ cùng Ngu Cơ, lần l,.,lê...ê này là ai đây? Cung điện này của ai vậy? Người đàn ông q,úy,úy đó là ai? Cô khó nhịn nổi tò mò
Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe cô nói như thế, cực kỳ cao hứng, vội vàng gật đầu đáp ứng, nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ, mới yên tâm cùng nhau rời đi.
Bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Lý Quả đột nhiên mở mắt, tròng mắt đảo quanh một vòng, liền ngồi dậy, tìm giày và áo khoác, rồi giống như tên trộm lén lút ra khỏi phòng, hướng ra bên ngoài.
Cô đúng là vô cùng may mắn, có lẽ mấy ngày qua vì rất biết điều ở trong phòng, nên cảnh vệ mới buông lỏng cảnh giác, không bao lâu, cô đã chuồn khỏi cung Phượng Thê thành công, thuận lợi trốn ra bên ngoài.
Chỉ là, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Trốn ở một góc tường của tòa cung điện cách cung Phượng Thê không xa, Quả mờ mịt, trái xem phải nhìn, do dự trong chốc lát, cô liền hành động. Nếu không động chỉ sợ người trong cung Phượng Thê phát hiện cô mất tích, sẽ lập tức đi tìm, cô chạy cũng không thoát.
Sau một hồi đi lung tung, chân nam đá chân chiêu, cô hoàn toàn bị mất phương hướng rồi, rốt cuộc không tìm thấy đường về cung Phượng Thê, càng không biết mình đang ở đâu. Thế nhưng, cô phát hiện mình lạc vào một tòa cung điện cực kỳ xa hoa, còn đẹp hơn rất nhiều so với cung mình ở.
Woa, đây là cung nào thế? Cô quá tò mò, lén lút tránh thoát thị vệ, đi lang thang trong cung điện, sau đó dừng lại trước gian phòng lớn nhất, bên trong chiếu ra ánh nến mờ ảo, cực kỳ mê hoặc. Cô không nhịn được lén lút đẩy cửa ra, đi vào.
"Ưm, a..." Đột nhiên, từng tiếng rên uyển chuyển truyền vào trong tai, Lý Quả sợ tới mức cứng ngắc, không dám động đậy.
Theo sau là tiếng thở dốc, cực kỳ đặc biệt, làm người ta có chút ý nghĩ kỳ quái, hơn nữa còn có loại cảm giác quen thuộc.
Đầu 'ong' lên một tiếng, cô biết đây là âm thanh và hành động gì rồi!
Cô, cô, trong lúc vô ý lại đụng phải chuyện tốt của người ta, cô đúng là có duyên diễn với chuyện này mà, lần đầu tiên là nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ cùng Ngu Cơ, lần l,.,lê...ê này là ai đây? Cung điện này của ai vậy? Người đàn ông q,úy,úy đó là ai? Cô khó nhịn nổi tò mò