"A, a, ta..." Tiếng rên đột nhiên cao vút, giống như đạt tới điểm kích tình, người kia không chịu nổi cảm giác mãnh liệt đó, mới rên lớn tiếng như thế.
Thật quá mất hồn!
Nam tử kia không nói gì, chỉ thở hổn hển, không ngừng chuyển động, tràn đầy mười phần tinh lực.
Lúc này, Lý Quả đã thích ứng được bóng tối trong phòng, cô phát hiện bên ngoài có ngọn nến nhu hòa, còn bên trong chỉ có bóng tối. Lọt vào trong tầm mắt là đồ trang trí xa hoa, đồ trân bảo , đồ dùng tốt nhất, so với cung Phượng Thê cô ở, nơi đây mới là chân chính xa hoa.
Rốt cuộc là ai ở đây thế?
Lý Quả trốn một góc, trong lòng đang tiến hành giao chiến, không biết có nên vào coi lén một chút hay không, song cô lại lo lắng bị phát hiện, tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc đang không biết làm sao, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kinh thiên động địa.
"Vương, Vương, không, không được..." Âm thanh nũng nịu mất hồn kia lại vang lên, kêu la tuyệt không thẹn thùng.
Lý Quả chỉ vì tiếng gọi đó mà sững sờ, vẻ mặt biến đổi, Vương? Chính là người trong truyền thuyết đó? Người mà cô năm lần bảy lượt không gặp được? Mà bây giờ anh ta đang ở bên trong?
Lần này, cô tâm động, rất muốn gặp vị Vương thần bí kia một lần, muốn xem dáng vẻ anh ta như thế nào.
Cô chẳng hề do dự, lén lút mò tới bên trong phòng, lại không dám gây tiếng động lớn, bèn sử dụng cả tay chân, chuyên chọn chỗ tối bò qua, trong lòng khẩn trương, toát cả mồ hôi.
Cùng lúc này, trên chiếc giường lớn siêu xa hoa trong phòng, một nam một nữ đang tiến hành đại chiến kịch liệt, nàng kia thở gấp liên tục, tựa như bạch tuộc gắt gao ôm chặt người nam nhân, sống chết không chịu buông ra.
Nam nhân trên người nàng bày , ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có tiếng thở dốc mới có thể biết thế giới nội tâm của hắn, ánh mắt lạnhê như băng nhìn nữ tử đã mê loạn ở dưới thân, động. tác vô cùng nặng nề.
Vũ phi cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, mỗi lần đều như vậy, linh hồn sắp xuất ra, nhưng lại luyến tiếc cơ hội này, cảm giác này, bị ép buộc đến chết đi sống lại.
"Vương, Vương..." Nàng chỉ có thể mê luyến gọi nam nhân mà mình yêu nhất như vậy.
Lý Quả bò rất chậm, mỗi một bước đều khiến cô mồ hôi đầm đìan,nhưng không phải vì mất tự nhiên, mà là sợ bị phát hiện . Người ta trình diễn xuân cung đồ , gì gì đó cũng đâu liên quan đến cô, chỉ là cô thật sự rất tò mò về quý vị Vương kia, không thể không mạo hiểm bò vào don diện kiến.
Thật quá mất hồn!
Nam tử kia không nói gì, chỉ thở hổn hển, không ngừng chuyển động, tràn đầy mười phần tinh lực.
Lúc này, Lý Quả đã thích ứng được bóng tối trong phòng, cô phát hiện bên ngoài có ngọn nến nhu hòa, còn bên trong chỉ có bóng tối. Lọt vào trong tầm mắt là đồ trang trí xa hoa, đồ trân bảo , đồ dùng tốt nhất, so với cung Phượng Thê cô ở, nơi đây mới là chân chính xa hoa.
Rốt cuộc là ai ở đây thế?
Lý Quả trốn một góc, trong lòng đang tiến hành giao chiến, không biết có nên vào coi lén một chút hay không, song cô lại lo lắng bị phát hiện, tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc đang không biết làm sao, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kinh thiên động địa.
"Vương, Vương, không, không được..." Âm thanh nũng nịu mất hồn kia lại vang lên, kêu la tuyệt không thẹn thùng.
Lý Quả chỉ vì tiếng gọi đó mà sững sờ, vẻ mặt biến đổi, Vương? Chính là người trong truyền thuyết đó? Người mà cô năm lần bảy lượt không gặp được? Mà bây giờ anh ta đang ở bên trong?
Lần này, cô tâm động, rất muốn gặp vị Vương thần bí kia một lần, muốn xem dáng vẻ anh ta như thế nào.
Cô chẳng hề do dự, lén lút mò tới bên trong phòng, lại không dám gây tiếng động lớn, bèn sử dụng cả tay chân, chuyên chọn chỗ tối bò qua, trong lòng khẩn trương, toát cả mồ hôi.
Cùng lúc này, trên chiếc giường lớn siêu xa hoa trong phòng, một nam một nữ đang tiến hành đại chiến kịch liệt, nàng kia thở gấp liên tục, tựa như bạch tuộc gắt gao ôm chặt người nam nhân, sống chết không chịu buông ra.
Nam nhân trên người nàng bày , ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có tiếng thở dốc mới có thể biết thế giới nội tâm của hắn, ánh mắt lạnhê như băng nhìn nữ tử đã mê loạn ở dưới thân, động. tác vô cùng nặng nề.
Vũ phi cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, mỗi lần đều như vậy, linh hồn sắp xuất ra, nhưng lại luyến tiếc cơ hội này, cảm giác này, bị ép buộc đến chết đi sống lại.
"Vương, Vương..." Nàng chỉ có thể mê luyến gọi nam nhân mà mình yêu nhất như vậy.
Lý Quả bò rất chậm, mỗi một bước đều khiến cô mồ hôi đầm đìan,nhưng không phải vì mất tự nhiên, mà là sợ bị phát hiện . Người ta trình diễn xuân cung đồ , gì gì đó cũng đâu liên quan đến cô, chỉ là cô thật sự rất tò mò về quý vị Vương kia, không thể không mạo hiểm bò vào don diện kiến.