Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ sắp phun lửa rồi, nàng còn để ý đến nữ nhân kia sao? Sao nàng không tự hỏi hoàn cảnh của mình một chút? Nàng có biết đã chọc giận hắn hay không?
"Đúng rồi Mặc Nhật Tỳ, sao anh lại ở đây?" Cô vẫn chưa biết hiện tại mình rất nguy hiểm, thấy hắn ở đây liền cảm thấy kỳ quái, không khỏi mở to hai mắt hỏi.
Mặc Nhật Tỳ trừng cô, không nói gì, nhếch môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Này, sao anh không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ anh làm chuyện gì mờ ám à? Ai nha, tôi nhớ ra rồi, anh và cô gái đó... Trời ạ, Mặc Nhật Tỳ, lá gan của anh to thật đấy, phi tử của vị Vương đó anh cũng dám động vào. Trời ạ, anh đúng là to gan lớn mật, lại tư thông cùng vị phi tử ấy, động chạm người của người ta." Cô hô to gọi nhỏ, nghĩ đến anh ta làm ra chuyện như vậy liền vô cùng khiếp sợ.
Sức tưởng tượng của nữ nhân này thật quá phong phú, sao nàng không lo lắng cho tình cảnh của mình một chút, toàn nghĩ cho người khác vậy? -leqydo- Mặc Nhật Tỳ tức giận nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô không tha.
"Mặc Nhật Tỳ, anh chết chắc rồi, đừng đè tôi nữa, rời khỏi đây nhanh một chút đi, anh đúng là bị ma ám rồi, quá sắc, còn không mau chạy trốn thôi." Cô dùng sức đẩy người, lo lắng nói. Anh ta đối với mình tốt như vậy, cô không muốn anh ta gặp chuyện không may.
"Nữ nhân, ngươi vẫn nên lo cho mình trước đi." Mặc Nhật Tỳ bất động, lạnh như băng nhìn nàng, lãnh khốc nói.
Lo cho mình trước? Cô bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, hiện tại gặp rắc rối là anh ta, đâu phải mình chứ! Chẳng lẽ anh ta điên rồi phải không?
"Mặc Nhật Tỳ, anh..."
Mặc Nhật Tỳ không nói lời nào, cứ như vậy im lặng vô tình nhìn cô.
"Á..." Đột nhiên, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, sắc mặt Lý Quả đại biến, liều mạng giãy dụa, sử dụng cả tay chân, đáng tiếc vẫn vô dụng.
"Ngươi, ngươi, ngươi không phải Mặc Nhật Tỳ, ngươi là vị Vương kia, ngươi không phải anh ấy." Cô kinh hoàng kêu lên, vì suy nghĩ vô thức của mình, chỉ cảm thấy một hồi trời đất ngả nghiêng, nhật nguyệt vô sắc.
"Nữ nhân, hiện tại ngươi mới biết được sao?" Hắn vẫn lạnh lùng như cũ nói, nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc
Lý Quả chỉ cảm thấy sấm vang chớp giật, cô thế nhưng lại nhận sai người, không đúng, cô lại có thể ngốc nghếch đến mức độ đó, lại không biết người đàn ông mây mưa cùng Vũ phi sao có thể là người khác, chỉ có vị Vương kia mới có thể ở trong chỗ như thế này. Cô thật sự là kẻ ngốc, ngu ngốc.
"Đúng rồi Mặc Nhật Tỳ, sao anh lại ở đây?" Cô vẫn chưa biết hiện tại mình rất nguy hiểm, thấy hắn ở đây liền cảm thấy kỳ quái, không khỏi mở to hai mắt hỏi.
Mặc Nhật Tỳ trừng cô, không nói gì, nhếch môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Này, sao anh không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ anh làm chuyện gì mờ ám à? Ai nha, tôi nhớ ra rồi, anh và cô gái đó... Trời ạ, Mặc Nhật Tỳ, lá gan của anh to thật đấy, phi tử của vị Vương đó anh cũng dám động vào. Trời ạ, anh đúng là to gan lớn mật, lại tư thông cùng vị phi tử ấy, động chạm người của người ta." Cô hô to gọi nhỏ, nghĩ đến anh ta làm ra chuyện như vậy liền vô cùng khiếp sợ.
Sức tưởng tượng của nữ nhân này thật quá phong phú, sao nàng không lo lắng cho tình cảnh của mình một chút, toàn nghĩ cho người khác vậy? -leqydo- Mặc Nhật Tỳ tức giận nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô không tha.
"Mặc Nhật Tỳ, anh chết chắc rồi, đừng đè tôi nữa, rời khỏi đây nhanh một chút đi, anh đúng là bị ma ám rồi, quá sắc, còn không mau chạy trốn thôi." Cô dùng sức đẩy người, lo lắng nói. Anh ta đối với mình tốt như vậy, cô không muốn anh ta gặp chuyện không may.
"Nữ nhân, ngươi vẫn nên lo cho mình trước đi." Mặc Nhật Tỳ bất động, lạnh như băng nhìn nàng, lãnh khốc nói.
Lo cho mình trước? Cô bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, hiện tại gặp rắc rối là anh ta, đâu phải mình chứ! Chẳng lẽ anh ta điên rồi phải không?
"Mặc Nhật Tỳ, anh..."
Mặc Nhật Tỳ không nói lời nào, cứ như vậy im lặng vô tình nhìn cô.
"Á..." Đột nhiên, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, sắc mặt Lý Quả đại biến, liều mạng giãy dụa, sử dụng cả tay chân, đáng tiếc vẫn vô dụng.
"Ngươi, ngươi, ngươi không phải Mặc Nhật Tỳ, ngươi là vị Vương kia, ngươi không phải anh ấy." Cô kinh hoàng kêu lên, vì suy nghĩ vô thức của mình, chỉ cảm thấy một hồi trời đất ngả nghiêng, nhật nguyệt vô sắc.
"Nữ nhân, hiện tại ngươi mới biết được sao?" Hắn vẫn lạnh lùng như cũ nói, nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc
Lý Quả chỉ cảm thấy sấm vang chớp giật, cô thế nhưng lại nhận sai người, không đúng, cô lại có thể ngốc nghếch đến mức độ đó, lại không biết người đàn ông mây mưa cùng Vũ phi sao có thể là người khác, chỉ có vị Vương kia mới có thể ở trong chỗ như thế này. Cô thật sự là kẻ ngốc, ngu ngốc.