Đau đớn là cảm giác duy nhất của cô, lúc này, cô không hề hay biết mình đã được đưa trở về, cô mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết thương thế của mình, càng không biết Hoàng Nhi và Tri Vũ đang lo lắng. Cô vẫn nhớ rõ tình trạng cuối cùng của mình, chính là bị tên nam nhân kia gắt gao tra tấn.
Hắn không chịu buông tha, cô cũng thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cuối cùng cô vẫn bị ngất xỉu. Lại tỉnh lại, mỗi khi tỉnh lại cô đều phát hiện mình vẫn bị hắn cưỡng bức, đa số toàn không nhịn được phát ra âm thanh khuất nhục đó, thậm chí đến cuối cùng cô đều chết lặng rồi.
Vì sao? Vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến hắn căm hận cô đến vậy? Không phải Mặc Nhật Tỳ vẫn đối xử với mình rất tốt sao? Nhưng hiện tại hắn thật sự là anh ấy sao? Sao cô chỉ cảm thấy hắn là một ác ma thôi?
Ai tới nói cho cô đây? Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt, nhưng cô vẫn không tỉnh lại. Lệ là xuất phát từ trong nội tâm bi thương của cô, cho dù cô chưa tỉnh lại thì cũng không thể khống chế được.
"Tiểu thư, thật đáng thương." Ánh mắt Hoàng Nhi ửng hồng, vừa nói vừa lau lệ cho Lý Quả. Tuy tiểu thư không có tỉnh lại, nhưng thường thường sẽ rơi lệ, khiến cho nàng và Tri Vũ đứng ở bên cạnh hầu hạ xót xa đến bật khóc.
Tri Vũ gật đầu song nàng cũng hết cách, đây là nỗi bi thương của nữ nhân ở trong cung, nàng đã thấy không ít, tuy thấy nhưng không thể trách, chỉ là vị tiểu thư mới tới này không giống như thế, cho nên nàng cũng không nhịn được mềm lòng.
"Tiểu thư, ngài mau tỉnh lại đi, Hoàng Nhi rất lo lắng, tiểu thư đừng bỏ rơi Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi muốn đi theo tiểu thư, Hoàng Nhi muốn ở cùng một chỗ với tiểu thư." Hoàng Nhi đột nhiên nghẹn ngào, bổ nhào vào người cô gào khóc nói,-leq,y,do- trong lòng nàng tràn đây lo sợ, chỉ sợ về sau tiểu thư vẫn bất tỉnh.
Thật ra, cô biết rất rõ toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra, biết rõ nhưng cô vẫn không thể tỉnh lại, chỉ có thể cảm nhận, cho dù hiện tại biết Hoàng Nhi vô cùng lo lắng nhưng cô cũng hết cách.
Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, cô chỉ có thể thở dài trong lòng nhưng lại chẳng muốn tỉnh lại. Cô không muốn đối mặt với thực tế, cô bị thất thân, cô lại càng không muốn đối mặt với nam nhân tà ác kia, có lẽ chỉ có bất tỉnh, mới có thể trốn tránh được.
Cô bất động, khép chặt hai mắt, vết thương trên người đã sắp lành lặn, chẳng qua là vẫn có thể thấy những vết xanh tím, thân thể đã không còn đáng sợ như trước, qua hai ngày nữa là gần như biến mất hết.
"Tiểu thư, van cầu ngài, ngài mau tỉnh lại đi."
Thương thế của Lý Quả đã sớm tốt rồi, thân thể không còn vết xanh tím, hiện tại là một mảng tuyết trắng, chỉ là cô vẫn chưa từng mở mắt, nếu không phải còn hô hấp thì Hoàng Nhi đã cho rằng cô chết rồi.
Tri Vũ cũng đứng ở bên cạnh, chỉ im lặng, thái y trong cung đã tới xem qua, tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là trong tiềm thức vẫn không muốn thức tỉnh. Các nàng cũng không còn cách nào khác, bẩm báo Vương, Vương cũng bỏ mặc, điều này làm cho các nàng không biết phải làm sao.
"Hoàng Nhi đừng như vậy, nếu tiểu thư biết, ngài ấy nhất đĩnh sẽ thương tâm khổ sở." Nàng chỉ có thể khuyên bảo Hoàng Nhi, bằng không cứ khóc sướt mướt mãi, tiểu thư cũng không an tâm, hơn nữa như vậy cũng vô dụng.
Hoàng Nhi nghe lời, lung tung lau nước mắt.
Tri Vũ và Hoàng Nhi cứ thay phiên nhau trông coi, tuy không biết khi nào Lý Quả sẽ tỉnh lại, nhưng cũng không dám chậm trễ, luôn chăm sóc thật tốt cho Lý Quả.
Vài ngày sau, vào đêm khuya, Hoàng Nhi đang vô cùng mệt mỏi tựa vào bên giường nửa ngủ nửa tỉnh,-le,d- Lý Quả lại lặng lẽ cử động, bàn tay khẽ giật, sau đó mí mắt hơi giật giật, một lát sau, cô liền mê mang mở mắt.
Cô tỉnh rồi! Cực kỳ không muốn song đến một lúc nào đó cô cũng tự nhiên tỉnh lại. Cô mở to mắt rồi lập tức nhắm lại lần nữa, cô thật sự không muốn mở mắt, nhưng đợi đến lúc thích ứng với ánh sáng, vẫn là chậm rãi mở mắt.
Cô chưa chết ư! Thế nhưng chết và không chết thì có gì khác nhau, cô vĩnh viễn nhớ rõ mấy ngày qua mình đã sống như thế nào, cô chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không thể tưởng tượng được hắn sẽ đối xử với mình như thế.
Nhưng hiện tại nghĩ tới những điều đó thì có tác dụng gì? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, sau này cô nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự muốn chết già ở đây? Chẳng lẽ cô chỉ có thể sống thế này? Cô thật sự không cam lòng, thật không tình nguyện, cô muốn chạy trốn, cô phải rời khỏi đây.
Đột nhiên, trong lòng cô sinh ra một ý niệm mãnh liệt như thế, tinh thần suy sụp biến mất, chỉ có suy nghĩ rời đi đang mãnh liệt trong đầu, tựa như được hồi sinh, làm cho hai mắt vô thần của cô sáng lấp lánh, khiến cho cô lại có hi vọng và mục tiêu thêm một lần nữa.
Cô nhất định phải khỏe mạnh, sống thật tốt, hắn khiến cô khó chịu thì cô cũng sẽ không để hắn sống thoải mái. Dù sao chính là không thể để cho hắn được như nguyện, hắn ức hiếp mình, mặc kệ ra sao cô cũng phải đòi lại gấp trăm lần.
"Nước, nước, Hoàng Nhi..."
Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần cô liền tốt hơn, lập tức cảm thấy thân thể của mình thiếu nước trầm trọng, vô cùng muốn uống nước, ăn cái gì đó, vì thế liền chủ động lên tiếng, mặc dù nhỏ, nhưng vẫn là bật ra tiếng.
Hình như tiểu thư đang nói chuyện? Tiểu thư nói muốn uống nước? Hoàng Nhi nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mê mang đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lý Quả còn tưởng rằng mình đang nằm mơ chứ. Nhưng cho dù là nằm mơ thì nàng cũng phải tỉnh để xem tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự tỉnh lại vậy thì tốt quá.
"Hoàng Nhi, chị muốn uống nước." Tiếng nói rất nhỏ thật sự phát ra từ miệng Lý Quả, tuy hơi khàn khàn khó nghe, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng gió trời, làm người ta vui sướng.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Nhi mở to mắt, lập tức nghe được những lời này, nàng bị chấn động thất thần một hồi lâu, sau đó chuyện đầu tiên không phải là đi lấy nước giúp Lý Quả mà là gào khóc lên.
"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh. Tiểu thư, tiểu thư tỉnh..." Nói xong, nàng lại chạy như điên ra ngoài cửa, ở bên ngoài la to, vô cùng thất lễ, thế nhưng nàng hoàn toàn ném ra sau đầu.
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó rất nhiều người cùng nhau tiến vào, chạy về phía giường của Lý Quả, đi đầu là Tri Vũ và Hoàng Nhi, theo sau là quản gia Lâm cùng các cung nữ khác.
lam^0^nguyet^0^minh90*&*&
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Hoàng Nhi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lý Quả.
Tri Vũ cũng vô cùng hưng phấn, nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cuộc tiểu thư đã tỉnh, mọi người có thể thả lỏng tâm tư rồi.
"Tiểu thư." Nàng cũng nghẹn ngào nói.
Quản gia Lâm rất vui mừng, sau đó ông ta lập tức lệnh cho các cung nữ khác đi chuẩn bị đồ ăn, y phục sạch sẽ và mấy thứ linh tinh.
"Tri Vũ, tôi muốn uống nước." Nhìn thấy Tri Vũ, trước mắt Lý Quả sáng ngời, Hoàng Nhi chỉ lo vui mừng, hoàn toàn không nghe thấy cô muốn uống nước, cô sắp chết khát rồi.
Tri Vũ vừa nghe nói muốn uống nước, lập tức như lò xo bật dựng lên, luống cuống tay chân chạy tới cái bàn, rót một chén nước rồi chạy nhanh về, thật cẩn thận giúp cô uống hết.
"Tiểu thư, còn muốn nữa hay không? Ngài đói không? Có muốn ăn gì không?"
Lý Quả nhẹ nhàng gật đầu, uống nước xong, tinh thần cô tốt hơn rất nhiều, lại liên tục uống thêm vài chén, cô liền uống đủ, không những thế còn có chút khí lực, cô muốn ngồi dậy rồi.
"Tiểu thư, ngài hù chết Hoàng Nhi." Thấy Lý Quả đã không sao nữa, Hoàng Nhi bắt đầu uất ức tố khổ, đã từng bị vứt bỏ một lần, lần này nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Lý Quả suy yếu hướng nàng cười cười, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Hoàng Nhi, chị cũng thật sự không ngờ sẽ như vậy, thật có lỗi." Cô biết Hoàng Nhi là thật tâm lo lắng cho mình, cho nên vội vàng nói.
Hốc mắt Hoàng Nhi lập tức đỏ ửng, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, Hoàng Nhi rất lo lắng, không phải vì tiểu thư lại vô thanh vô tức biến mất, mà là Hoàng Nhi lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư."
"Cảm ơn em, Hoàng Nhi." Hốc mắt Lý Quả cũng đỏ lên, nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, hiện tại cô rất yếu ớt, không chịu nổi sự ép buộc nào.
"Tiểu thư, không cần khách khi với Hoàng Nhi." Hoàng Nhi vội vàng nói, nước mắt đã rơi xuống, nàng chạy nhanh qua một bên, sợ lại chọc cô thương tâm.
Tri Vũ vội vàng bưng lên một chén thuốc, sợ cô vừa vặn lại động khí, nếu ngất đi nữa sẽ không tốt lắm.
"Tiểu thư, uống thuốc trước đi." Đây là một chén thuốc bổ các nàng vừa mới nhanh chóng chuẩn bị xong.
Lý Quả cảm kích gật đầu, may mà lúc này còn có người chăm sóc cho mình, nếu không có lẽ cô đã chết rồi. Một hơi uống hết bát thuốc bổ, cô liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, thân thể không còn lạnh như băng nữa.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đều ở đây, nếu có gì ngài cứ căn dặn chúng ta." Quản gia Lâm vẫn im lặng, hiện tại thấy cô đã khôi phục, mới nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn quản gia Lâm." Cô cũng cảm kích hướng quản gia Lâm cười cười, nhẹ giọng cảm ơn tạ.
Quản gia Lâm không nói thêm gì, chỉ cung kính hướng cô hành lễ, sau đó lui xuống. Hiện tại ông ta không thể nán lại đây, còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta đi làm đây.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi thêm đi ạ." Hoàng Nhi đã khôi phục bình tĩnh, vội vàng đỡ Lý Quả nằm xuống giường một lần nữa.
Lý Quả cũng không từ chối, nằm lại xuống giường không bao lâu, cô liền trầm trầm ngủ.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vẫn trông coi cô, cho đến tận hừng đông, mãi đến lúc Lý Quả tỉnh lại, mới dám tin tưởng cô đã ổn định, trong lòng mọi người mới vui sướng.
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, tôi muốn ra bên ngoài ngắm cảnh." Ngủ quá lâu cô liền cảm thấy thân thể mệt rã rời, khát khao được ra bên ngoài nhìn một chút, hít thở không khí mới mẻ, tinh thần tốt thì tâm tình mới có thể tốt lên được.
Hắn không chịu buông tha, cô cũng thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cuối cùng cô vẫn bị ngất xỉu. Lại tỉnh lại, mỗi khi tỉnh lại cô đều phát hiện mình vẫn bị hắn cưỡng bức, đa số toàn không nhịn được phát ra âm thanh khuất nhục đó, thậm chí đến cuối cùng cô đều chết lặng rồi.
Vì sao? Vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến hắn căm hận cô đến vậy? Không phải Mặc Nhật Tỳ vẫn đối xử với mình rất tốt sao? Nhưng hiện tại hắn thật sự là anh ấy sao? Sao cô chỉ cảm thấy hắn là một ác ma thôi?
Ai tới nói cho cô đây? Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt, nhưng cô vẫn không tỉnh lại. Lệ là xuất phát từ trong nội tâm bi thương của cô, cho dù cô chưa tỉnh lại thì cũng không thể khống chế được.
"Tiểu thư, thật đáng thương." Ánh mắt Hoàng Nhi ửng hồng, vừa nói vừa lau lệ cho Lý Quả. Tuy tiểu thư không có tỉnh lại, nhưng thường thường sẽ rơi lệ, khiến cho nàng và Tri Vũ đứng ở bên cạnh hầu hạ xót xa đến bật khóc.
Tri Vũ gật đầu song nàng cũng hết cách, đây là nỗi bi thương của nữ nhân ở trong cung, nàng đã thấy không ít, tuy thấy nhưng không thể trách, chỉ là vị tiểu thư mới tới này không giống như thế, cho nên nàng cũng không nhịn được mềm lòng.
"Tiểu thư, ngài mau tỉnh lại đi, Hoàng Nhi rất lo lắng, tiểu thư đừng bỏ rơi Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi muốn đi theo tiểu thư, Hoàng Nhi muốn ở cùng một chỗ với tiểu thư." Hoàng Nhi đột nhiên nghẹn ngào, bổ nhào vào người cô gào khóc nói,-leq,y,do- trong lòng nàng tràn đây lo sợ, chỉ sợ về sau tiểu thư vẫn bất tỉnh.
Thật ra, cô biết rất rõ toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra, biết rõ nhưng cô vẫn không thể tỉnh lại, chỉ có thể cảm nhận, cho dù hiện tại biết Hoàng Nhi vô cùng lo lắng nhưng cô cũng hết cách.
Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, cô chỉ có thể thở dài trong lòng nhưng lại chẳng muốn tỉnh lại. Cô không muốn đối mặt với thực tế, cô bị thất thân, cô lại càng không muốn đối mặt với nam nhân tà ác kia, có lẽ chỉ có bất tỉnh, mới có thể trốn tránh được.
Cô bất động, khép chặt hai mắt, vết thương trên người đã sắp lành lặn, chẳng qua là vẫn có thể thấy những vết xanh tím, thân thể đã không còn đáng sợ như trước, qua hai ngày nữa là gần như biến mất hết.
"Tiểu thư, van cầu ngài, ngài mau tỉnh lại đi."
Thương thế của Lý Quả đã sớm tốt rồi, thân thể không còn vết xanh tím, hiện tại là một mảng tuyết trắng, chỉ là cô vẫn chưa từng mở mắt, nếu không phải còn hô hấp thì Hoàng Nhi đã cho rằng cô chết rồi.
Tri Vũ cũng đứng ở bên cạnh, chỉ im lặng, thái y trong cung đã tới xem qua, tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là trong tiềm thức vẫn không muốn thức tỉnh. Các nàng cũng không còn cách nào khác, bẩm báo Vương, Vương cũng bỏ mặc, điều này làm cho các nàng không biết phải làm sao.
"Hoàng Nhi đừng như vậy, nếu tiểu thư biết, ngài ấy nhất đĩnh sẽ thương tâm khổ sở." Nàng chỉ có thể khuyên bảo Hoàng Nhi, bằng không cứ khóc sướt mướt mãi, tiểu thư cũng không an tâm, hơn nữa như vậy cũng vô dụng.
Hoàng Nhi nghe lời, lung tung lau nước mắt.
Tri Vũ và Hoàng Nhi cứ thay phiên nhau trông coi, tuy không biết khi nào Lý Quả sẽ tỉnh lại, nhưng cũng không dám chậm trễ, luôn chăm sóc thật tốt cho Lý Quả.
Vài ngày sau, vào đêm khuya, Hoàng Nhi đang vô cùng mệt mỏi tựa vào bên giường nửa ngủ nửa tỉnh,-le,d- Lý Quả lại lặng lẽ cử động, bàn tay khẽ giật, sau đó mí mắt hơi giật giật, một lát sau, cô liền mê mang mở mắt.
Cô tỉnh rồi! Cực kỳ không muốn song đến một lúc nào đó cô cũng tự nhiên tỉnh lại. Cô mở to mắt rồi lập tức nhắm lại lần nữa, cô thật sự không muốn mở mắt, nhưng đợi đến lúc thích ứng với ánh sáng, vẫn là chậm rãi mở mắt.
Cô chưa chết ư! Thế nhưng chết và không chết thì có gì khác nhau, cô vĩnh viễn nhớ rõ mấy ngày qua mình đã sống như thế nào, cô chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không thể tưởng tượng được hắn sẽ đối xử với mình như thế.
Nhưng hiện tại nghĩ tới những điều đó thì có tác dụng gì? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, sau này cô nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự muốn chết già ở đây? Chẳng lẽ cô chỉ có thể sống thế này? Cô thật sự không cam lòng, thật không tình nguyện, cô muốn chạy trốn, cô phải rời khỏi đây.
Đột nhiên, trong lòng cô sinh ra một ý niệm mãnh liệt như thế, tinh thần suy sụp biến mất, chỉ có suy nghĩ rời đi đang mãnh liệt trong đầu, tựa như được hồi sinh, làm cho hai mắt vô thần của cô sáng lấp lánh, khiến cho cô lại có hi vọng và mục tiêu thêm một lần nữa.
Cô nhất định phải khỏe mạnh, sống thật tốt, hắn khiến cô khó chịu thì cô cũng sẽ không để hắn sống thoải mái. Dù sao chính là không thể để cho hắn được như nguyện, hắn ức hiếp mình, mặc kệ ra sao cô cũng phải đòi lại gấp trăm lần.
"Nước, nước, Hoàng Nhi..."
Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần cô liền tốt hơn, lập tức cảm thấy thân thể của mình thiếu nước trầm trọng, vô cùng muốn uống nước, ăn cái gì đó, vì thế liền chủ động lên tiếng, mặc dù nhỏ, nhưng vẫn là bật ra tiếng.
Hình như tiểu thư đang nói chuyện? Tiểu thư nói muốn uống nước? Hoàng Nhi nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mê mang đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lý Quả còn tưởng rằng mình đang nằm mơ chứ. Nhưng cho dù là nằm mơ thì nàng cũng phải tỉnh để xem tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự tỉnh lại vậy thì tốt quá.
"Hoàng Nhi, chị muốn uống nước." Tiếng nói rất nhỏ thật sự phát ra từ miệng Lý Quả, tuy hơi khàn khàn khó nghe, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng gió trời, làm người ta vui sướng.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Nhi mở to mắt, lập tức nghe được những lời này, nàng bị chấn động thất thần một hồi lâu, sau đó chuyện đầu tiên không phải là đi lấy nước giúp Lý Quả mà là gào khóc lên.
"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh. Tiểu thư, tiểu thư tỉnh..." Nói xong, nàng lại chạy như điên ra ngoài cửa, ở bên ngoài la to, vô cùng thất lễ, thế nhưng nàng hoàn toàn ném ra sau đầu.
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó rất nhiều người cùng nhau tiến vào, chạy về phía giường của Lý Quả, đi đầu là Tri Vũ và Hoàng Nhi, theo sau là quản gia Lâm cùng các cung nữ khác.
lam^0^nguyet^0^minh90*&*&
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Hoàng Nhi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lý Quả.
Tri Vũ cũng vô cùng hưng phấn, nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cuộc tiểu thư đã tỉnh, mọi người có thể thả lỏng tâm tư rồi.
"Tiểu thư." Nàng cũng nghẹn ngào nói.
Quản gia Lâm rất vui mừng, sau đó ông ta lập tức lệnh cho các cung nữ khác đi chuẩn bị đồ ăn, y phục sạch sẽ và mấy thứ linh tinh.
"Tri Vũ, tôi muốn uống nước." Nhìn thấy Tri Vũ, trước mắt Lý Quả sáng ngời, Hoàng Nhi chỉ lo vui mừng, hoàn toàn không nghe thấy cô muốn uống nước, cô sắp chết khát rồi.
Tri Vũ vừa nghe nói muốn uống nước, lập tức như lò xo bật dựng lên, luống cuống tay chân chạy tới cái bàn, rót một chén nước rồi chạy nhanh về, thật cẩn thận giúp cô uống hết.
"Tiểu thư, còn muốn nữa hay không? Ngài đói không? Có muốn ăn gì không?"
Lý Quả nhẹ nhàng gật đầu, uống nước xong, tinh thần cô tốt hơn rất nhiều, lại liên tục uống thêm vài chén, cô liền uống đủ, không những thế còn có chút khí lực, cô muốn ngồi dậy rồi.
"Tiểu thư, ngài hù chết Hoàng Nhi." Thấy Lý Quả đã không sao nữa, Hoàng Nhi bắt đầu uất ức tố khổ, đã từng bị vứt bỏ một lần, lần này nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Lý Quả suy yếu hướng nàng cười cười, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Hoàng Nhi, chị cũng thật sự không ngờ sẽ như vậy, thật có lỗi." Cô biết Hoàng Nhi là thật tâm lo lắng cho mình, cho nên vội vàng nói.
Hốc mắt Hoàng Nhi lập tức đỏ ửng, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, Hoàng Nhi rất lo lắng, không phải vì tiểu thư lại vô thanh vô tức biến mất, mà là Hoàng Nhi lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư."
"Cảm ơn em, Hoàng Nhi." Hốc mắt Lý Quả cũng đỏ lên, nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, hiện tại cô rất yếu ớt, không chịu nổi sự ép buộc nào.
"Tiểu thư, không cần khách khi với Hoàng Nhi." Hoàng Nhi vội vàng nói, nước mắt đã rơi xuống, nàng chạy nhanh qua một bên, sợ lại chọc cô thương tâm.
Tri Vũ vội vàng bưng lên một chén thuốc, sợ cô vừa vặn lại động khí, nếu ngất đi nữa sẽ không tốt lắm.
"Tiểu thư, uống thuốc trước đi." Đây là một chén thuốc bổ các nàng vừa mới nhanh chóng chuẩn bị xong.
Lý Quả cảm kích gật đầu, may mà lúc này còn có người chăm sóc cho mình, nếu không có lẽ cô đã chết rồi. Một hơi uống hết bát thuốc bổ, cô liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, thân thể không còn lạnh như băng nữa.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đều ở đây, nếu có gì ngài cứ căn dặn chúng ta." Quản gia Lâm vẫn im lặng, hiện tại thấy cô đã khôi phục, mới nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn quản gia Lâm." Cô cũng cảm kích hướng quản gia Lâm cười cười, nhẹ giọng cảm ơn tạ.
Quản gia Lâm không nói thêm gì, chỉ cung kính hướng cô hành lễ, sau đó lui xuống. Hiện tại ông ta không thể nán lại đây, còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta đi làm đây.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi thêm đi ạ." Hoàng Nhi đã khôi phục bình tĩnh, vội vàng đỡ Lý Quả nằm xuống giường một lần nữa.
Lý Quả cũng không từ chối, nằm lại xuống giường không bao lâu, cô liền trầm trầm ngủ.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vẫn trông coi cô, cho đến tận hừng đông, mãi đến lúc Lý Quả tỉnh lại, mới dám tin tưởng cô đã ổn định, trong lòng mọi người mới vui sướng.
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, tôi muốn ra bên ngoài ngắm cảnh." Ngủ quá lâu cô liền cảm thấy thân thể mệt rã rời, khát khao được ra bên ngoài nhìn một chút, hít thở không khí mới mẻ, tinh thần tốt thì tâm tình mới có thể tốt lên được.