"Con gọi ai vậy?" Rốt cuộc Lý Quả không chịu nổi sự hấp dẫn đáng yêu mãnh liệt đó, liền nhẹ giọng hỏi, giống như sợ sẽ kinh động tới cục cưng đáng yêu.
"Hì hì, mẫu hậu, cục cưng đang gọi người đó." Tiếng của vật nhỏ lại như mộng ảo truyền tới, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ non nớt.
Mẫu hậu là cô sao? Lý Quả cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng không mấy quan tâm, bởi vì lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trên giọng nói non nớt đáng yêu của vật nhỏ kia. Cô vô cùng muốn trông thấy dáng vẻ của vật nhỏ dễ thương đó một lần, thậm chí có một loại kích động mãnh liệt.
"Con ở đâu thế? Vì sao ta không nhìn thấy con?" Cô không nhịn được hỏi, giọng nói hết sức mềm mỏng, sợ sẽ dọa vật nhỏ chạy mất.
Tiếng cười hì hì của vật nhỏ lại xuất hiện, nghe rõ âm thanh non nớt, ngọt ngào nói: "Mẫu hậu, bây giờ người còn chưa thể thấy cục cưng đâu, bởi vì cục cưng còn rất rất nhỏ, chưa thể xuất hiện gặp mặt mẫu hậu được, đợi cục cưng lớn thêm một chút, mẫu hậu sẽ nhìn thấy cục cưng."
Cái gì với cái gì thế? Cô nghe mà như lọt vào trong sương mù, mờ mịt, trong lòng càng không ngờ vật nhỏ đang nói chuyện với mình chính là cục cưng trong bụng mình.-
"Vậy sao con lại ở đây?" Cô lại hiếu kỳ hỏi, vật nhỏ nhà ai mà chạy đến nơi này chơi vậy, hơn nữa chỉ nghe thấy tiếng mà chẳng thấy người, đúng là trốn kỹ quá.
Vật nhỏ cười khanh khách, dùng giọng nói trẻ con vô cùng đáng yêu nói: "Mẫu hậu ở đây thì cục cưng phải ở đây rồi."
Mẫu hậu của bé thật sự là ngốc, đùa rất vui, vậy mà còn chưa biết bé là ai, thật sự là... Quá đáng yêu.
Được rồi, cô thật sự nghe không hiểu vật nhỏ này đang nói gì, không có biện pháp, cô đúng là rất ngốc, chỉ là cô yêu thích giọng nói của vật nhỏ này từ tận trong thâm tâm.
"Con có đói bụng không?" Vấn đề đầu tiên cô quan tâm chính là bụng nhỏ của bé, chỉ sợ bé sẽ đói bụng.
"Mẫu hậu không đói bụng, cục cưng cũng không đói." Vật nhỏ vô cùng đáng yêu đáp.
Cô trợn tròn mắt, trong lòng càng thêm tiếc thương, càng thêm yêu thích vật nhỏ này. Thật sự là cậu nhóc dễ thương, rất yêu thương mẫu thân mình và rất hiểu lòng người nữa.
"Con chạy đến chỗ ta thế này, vậy mẫu hậu con sẽ lo lắng chết mất, con đã báo cho mẫu hậu con biết chưa?" Cho dù có yêu thích vật nhỏ này thì cô cũng không thể không suy nghĩ cho người nhà bé sẽ lo lắng.
"Hì hì, mẫu hậu, cục cưng đang gọi người đó." Tiếng của vật nhỏ lại như mộng ảo truyền tới, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ non nớt.
Mẫu hậu là cô sao? Lý Quả cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng không mấy quan tâm, bởi vì lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trên giọng nói non nớt đáng yêu của vật nhỏ kia. Cô vô cùng muốn trông thấy dáng vẻ của vật nhỏ dễ thương đó một lần, thậm chí có một loại kích động mãnh liệt.
"Con ở đâu thế? Vì sao ta không nhìn thấy con?" Cô không nhịn được hỏi, giọng nói hết sức mềm mỏng, sợ sẽ dọa vật nhỏ chạy mất.
Tiếng cười hì hì của vật nhỏ lại xuất hiện, nghe rõ âm thanh non nớt, ngọt ngào nói: "Mẫu hậu, bây giờ người còn chưa thể thấy cục cưng đâu, bởi vì cục cưng còn rất rất nhỏ, chưa thể xuất hiện gặp mặt mẫu hậu được, đợi cục cưng lớn thêm một chút, mẫu hậu sẽ nhìn thấy cục cưng."
Cái gì với cái gì thế? Cô nghe mà như lọt vào trong sương mù, mờ mịt, trong lòng càng không ngờ vật nhỏ đang nói chuyện với mình chính là cục cưng trong bụng mình.-
"Vậy sao con lại ở đây?" Cô lại hiếu kỳ hỏi, vật nhỏ nhà ai mà chạy đến nơi này chơi vậy, hơn nữa chỉ nghe thấy tiếng mà chẳng thấy người, đúng là trốn kỹ quá.
Vật nhỏ cười khanh khách, dùng giọng nói trẻ con vô cùng đáng yêu nói: "Mẫu hậu ở đây thì cục cưng phải ở đây rồi."
Mẫu hậu của bé thật sự là ngốc, đùa rất vui, vậy mà còn chưa biết bé là ai, thật sự là... Quá đáng yêu.
Được rồi, cô thật sự nghe không hiểu vật nhỏ này đang nói gì, không có biện pháp, cô đúng là rất ngốc, chỉ là cô yêu thích giọng nói của vật nhỏ này từ tận trong thâm tâm.
"Con có đói bụng không?" Vấn đề đầu tiên cô quan tâm chính là bụng nhỏ của bé, chỉ sợ bé sẽ đói bụng.
"Mẫu hậu không đói bụng, cục cưng cũng không đói." Vật nhỏ vô cùng đáng yêu đáp.
Cô trợn tròn mắt, trong lòng càng thêm tiếc thương, càng thêm yêu thích vật nhỏ này. Thật sự là cậu nhóc dễ thương, rất yêu thương mẫu thân mình và rất hiểu lòng người nữa.
"Con chạy đến chỗ ta thế này, vậy mẫu hậu con sẽ lo lắng chết mất, con đã báo cho mẫu hậu con biết chưa?" Cho dù có yêu thích vật nhỏ này thì cô cũng không thể không suy nghĩ cho người nhà bé sẽ lo lắng.