"Người là mẫu hậu của con, mẫu hậu ở đâu thì cục cưng ở đó." Vật nhỏ nói đến huyền diệu khó giải thích, nửa thật nửa giả, quấn cô đến choáng váng.
Cô cảm thấy vật nhỏ này quá thông minh, thông minh khiến cô cực kỳ yêu thích, hận không thể là con trai của mình, nếu là con trai của mình, chắc chắn cô sẽ yêu đến chết mất.
"Ta thật sự là mẫu hậu của con?" Lý Quả khó tin hỏi, hoàn toàn quên mất mình đang có cục cưng, chỉ cảm thấy vật nhỏ đang trêu chọc mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé không ngừng i i a a, cực kỳ đáng yêu hơn nữa còn rất thú vị.
Đáng tiếc cô không thấy rõ dáng vẻ của vật nhỏ, có lẽ là vô cùng dễ thương, cô thầm nghĩ trong lòng rồi không nhịn được lộ vẻ tươi cười. Sau đó đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô đang mang thai, vậy có phải cục cưng tương lai của cô cũng đáng yêu như đứa bé kia không? Cô vậy mà lại có chút chờ mong.
"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh." Đột nhiên, cô bị một lực đẩy nhẹ làm cho thức giấc, sau đó cô buồn ngủ mở đôi mắt nhập nhèm, khó hiểu nhìn Hoàng Nhi.
"Làm sao vậy?" Cô rất muốn ngủ tiếp, nhìn nhìn Hoàng Nhi, không rõ vì sao nàng lại đánh thức mình.
Hoàng Nhi vô cùng khẩn trương, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lý Quả, không khỏi kỳ quái hỏi: "Tiểu thư, vừa rồi ngài đang nói gì thế, đang nói chuyện cùng ai ạ? Có phải nằm mơ hay không?"
diiennnnndanannnleellleequuyyydooon
Nằm mơ? Vừa rồi cô đang nói chuyện với người khác? Cô khó hiểu, sau đó nghĩ nghĩ, hình như là đang nói chuyện với một đứa bé, nhưng không phải cô vừa mới ngủ sao? Làm sao có thể nói chuyện được?
"Chị có nói chuyện sao? Có lẽ là chị nằm mơ, nói mê thôi." Lý Quả ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy vừa rồi mình chỉ làm giấc mộng Nam Kha* mà thôi, vì thế bèn nói.
*Giấc mộng Nam Kha: giấc mộng hão huyền, dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình lấy được công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, quá vui mừng liền bừng tỉnh mới biết đó chỉ là giấc mơ.
* Giấc mộng Nam Kha khéo bất bình, bừng con mắt dậy thấy mình tay không.
Hoàng Nhi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đã đánh thức tiểu thư, nhất thời có chút bất an: "Tiểu thư, trời còn sớm, ngài ngủ tiếp đi ạ."
Tuy bị đánh thức một cách khó hiểu, nhưng cô cũng chẳng hề tức giận, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Mang thai thật sự là vất vả, may mà cô còn ngủ được.
Hoàng Nhi thấy Lý Quả không hề nói gì đã ngủ say, không khỏi cảm động, tiểu thư thật sự là tốt tính, người cũng tốt, không hề kênh kiệu, lại dễ hầu hạ, hiện tại còn có thai tiểu chủ nhân, hi vọng tiểu thư có thể hạnh phúc.
Lý Quả rất nhanh liền ngủ say, chỉ có điều lần này sau khi cô ngủ lại chẳng nghe được giọng nói non nớt của vật nhỏ kia nữa. Cô mơ mơ màng màng một lúc liền quên mất chuyện này, có lẽ đúng là một giấc mộng thôi.
Cô cảm thấy vật nhỏ này quá thông minh, thông minh khiến cô cực kỳ yêu thích, hận không thể là con trai của mình, nếu là con trai của mình, chắc chắn cô sẽ yêu đến chết mất.
"Ta thật sự là mẫu hậu của con?" Lý Quả khó tin hỏi, hoàn toàn quên mất mình đang có cục cưng, chỉ cảm thấy vật nhỏ đang trêu chọc mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé không ngừng i i a a, cực kỳ đáng yêu hơn nữa còn rất thú vị.
Đáng tiếc cô không thấy rõ dáng vẻ của vật nhỏ, có lẽ là vô cùng dễ thương, cô thầm nghĩ trong lòng rồi không nhịn được lộ vẻ tươi cười. Sau đó đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô đang mang thai, vậy có phải cục cưng tương lai của cô cũng đáng yêu như đứa bé kia không? Cô vậy mà lại có chút chờ mong.
"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh." Đột nhiên, cô bị một lực đẩy nhẹ làm cho thức giấc, sau đó cô buồn ngủ mở đôi mắt nhập nhèm, khó hiểu nhìn Hoàng Nhi.
"Làm sao vậy?" Cô rất muốn ngủ tiếp, nhìn nhìn Hoàng Nhi, không rõ vì sao nàng lại đánh thức mình.
Hoàng Nhi vô cùng khẩn trương, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lý Quả, không khỏi kỳ quái hỏi: "Tiểu thư, vừa rồi ngài đang nói gì thế, đang nói chuyện cùng ai ạ? Có phải nằm mơ hay không?"
diiennnnndanannnleellleequuyyydooon
Nằm mơ? Vừa rồi cô đang nói chuyện với người khác? Cô khó hiểu, sau đó nghĩ nghĩ, hình như là đang nói chuyện với một đứa bé, nhưng không phải cô vừa mới ngủ sao? Làm sao có thể nói chuyện được?
"Chị có nói chuyện sao? Có lẽ là chị nằm mơ, nói mê thôi." Lý Quả ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy vừa rồi mình chỉ làm giấc mộng Nam Kha* mà thôi, vì thế bèn nói.
*Giấc mộng Nam Kha: giấc mộng hão huyền, dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình lấy được công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, quá vui mừng liền bừng tỉnh mới biết đó chỉ là giấc mơ.
* Giấc mộng Nam Kha khéo bất bình, bừng con mắt dậy thấy mình tay không.
Hoàng Nhi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đã đánh thức tiểu thư, nhất thời có chút bất an: "Tiểu thư, trời còn sớm, ngài ngủ tiếp đi ạ."
Tuy bị đánh thức một cách khó hiểu, nhưng cô cũng chẳng hề tức giận, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Mang thai thật sự là vất vả, may mà cô còn ngủ được.
Hoàng Nhi thấy Lý Quả không hề nói gì đã ngủ say, không khỏi cảm động, tiểu thư thật sự là tốt tính, người cũng tốt, không hề kênh kiệu, lại dễ hầu hạ, hiện tại còn có thai tiểu chủ nhân, hi vọng tiểu thư có thể hạnh phúc.
Lý Quả rất nhanh liền ngủ say, chỉ có điều lần này sau khi cô ngủ lại chẳng nghe được giọng nói non nớt của vật nhỏ kia nữa. Cô mơ mơ màng màng một lúc liền quên mất chuyện này, có lẽ đúng là một giấc mộng thôi.