Lý Quả rất bất đắc dĩ, hiện tại cô làm gì thì các nàng đều phải hỏi han, có nhất thiết phải như vậy không? Tuy rằng bất mãn nhưng cô vẫn đáp lời: "Chị tìm quản gia Lâm có chút việc, em đi gọi giúp chị đi, em không đi thì chị sẽ tự đi." Nói xong, liền muốn đứng dậy.
"Không, không, không. Tiểu thư, ngài ngồi đi, Hoàng Nhi lập tức đi gọi quản gia Lâm." Hoàng Nhi bị hành động của cô dọa cho kinh sợ, vội vàng đè cô lại, hấp tấp nói, sau đó liền xông thẳng ra ngoài.
Đứng nhìn ở bên cạnh, trong lòng Tri Vũ liền có một dự cảm xấu, cảm thấy tiểu thư tìm quản gia Lâm tới chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Tiểu thư, có chuyện gì mà nô tỳ không làm được, phải mời cả quản gia Lâm ạ?" Nàng vừa dò hỏi vừa quan sát sắc mặt của Lý Quả, trong lòng càng lo lắng bất an.
Lúc này, Lý Quả cũng không giấu diếm nữa, dù sao lát nữa bọn họ cũng sẽ biết thôi, cho nên cô bình tĩnh nói: "Tri Vũ, chị không muốn đứa bé này."
Đùng! Những lời này giống như sét đánh liên tục, giáng thật mạnh vào trong lòng Tri Vũ, nàng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy, trợn to mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả.
"Tiểu, tiểu thư, ngài, ngài nói cái gì ạ?" Dù Tri Vũ luôn bình tĩnh, trầm ổn, đã từng gặp qua không ít chuyện trong cung, lần này cũng bị đả kích đến hồn bay phách tán.
Không cần tiểu xà vương, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có, trước chưa từng có ai, sau cũng chưa có kẻ nào dám, đây chính là chuyện lớn kinh thiên động địa đấy. Này, sao điều này lại không khiến nàng sợ hãi, không bị hù chết chứ?
"Em nghe đúng rồi đó, chị không muốn đứa bé này, bởi vì nó không phải là kết tinh tình yêu của chị, lại càng không phải là chị muốn có. Nó là đứa bé ngoài ý muốn, nó không nên đến thế giới này, chị chẳng thể cho nó hạnh phúc, cho nên vẫn là đừng để nó đến thế giới này chịu tội nữa." Lý Quả vẫn bình tĩnh như cũ nói, không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào.
Thân thể Tri Vũ mềm nhũn, bất ngờ không kịp phòng bị ngã ngồi dưới đất, nước mắt liền ào ào rơi xuống, sau đó lại bò qua ôm chân Lý Quả, hu hu nói: "Tiểu thư, không thể được, ngàn lần không thể được, tiểu chủ nhân là vô tội, ngài không thể bỏ được, tiểu thư, van xin ngài, van xin ngài mà."
Đúng lúc này, quản gia Lâm và Hoàng Nhi cùng nhau tiến vào, nghe thấy thế, hai người không khỏi khiếp sợ, điên cuồng chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy? Vì sao không cần tiểu chủ nhân?" Hoàng Nhi cũng 'bịch' một cái quỳ rạp xuống đất, kéo quần áo Lý Quả, hốc mắt đỏ ửng, sốt ruột nói.
"Không, không, không. Tiểu thư, ngài ngồi đi, Hoàng Nhi lập tức đi gọi quản gia Lâm." Hoàng Nhi bị hành động của cô dọa cho kinh sợ, vội vàng đè cô lại, hấp tấp nói, sau đó liền xông thẳng ra ngoài.
Đứng nhìn ở bên cạnh, trong lòng Tri Vũ liền có một dự cảm xấu, cảm thấy tiểu thư tìm quản gia Lâm tới chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Tiểu thư, có chuyện gì mà nô tỳ không làm được, phải mời cả quản gia Lâm ạ?" Nàng vừa dò hỏi vừa quan sát sắc mặt của Lý Quả, trong lòng càng lo lắng bất an.
Lúc này, Lý Quả cũng không giấu diếm nữa, dù sao lát nữa bọn họ cũng sẽ biết thôi, cho nên cô bình tĩnh nói: "Tri Vũ, chị không muốn đứa bé này."
Đùng! Những lời này giống như sét đánh liên tục, giáng thật mạnh vào trong lòng Tri Vũ, nàng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy, trợn to mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả.
"Tiểu, tiểu thư, ngài, ngài nói cái gì ạ?" Dù Tri Vũ luôn bình tĩnh, trầm ổn, đã từng gặp qua không ít chuyện trong cung, lần này cũng bị đả kích đến hồn bay phách tán.
Không cần tiểu xà vương, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có, trước chưa từng có ai, sau cũng chưa có kẻ nào dám, đây chính là chuyện lớn kinh thiên động địa đấy. Này, sao điều này lại không khiến nàng sợ hãi, không bị hù chết chứ?
"Em nghe đúng rồi đó, chị không muốn đứa bé này, bởi vì nó không phải là kết tinh tình yêu của chị, lại càng không phải là chị muốn có. Nó là đứa bé ngoài ý muốn, nó không nên đến thế giới này, chị chẳng thể cho nó hạnh phúc, cho nên vẫn là đừng để nó đến thế giới này chịu tội nữa." Lý Quả vẫn bình tĩnh như cũ nói, không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào.
Thân thể Tri Vũ mềm nhũn, bất ngờ không kịp phòng bị ngã ngồi dưới đất, nước mắt liền ào ào rơi xuống, sau đó lại bò qua ôm chân Lý Quả, hu hu nói: "Tiểu thư, không thể được, ngàn lần không thể được, tiểu chủ nhân là vô tội, ngài không thể bỏ được, tiểu thư, van xin ngài, van xin ngài mà."
Đúng lúc này, quản gia Lâm và Hoàng Nhi cùng nhau tiến vào, nghe thấy thế, hai người không khỏi khiếp sợ, điên cuồng chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy? Vì sao không cần tiểu chủ nhân?" Hoàng Nhi cũng 'bịch' một cái quỳ rạp xuống đất, kéo quần áo Lý Quả, hốc mắt đỏ ửng, sốt ruột nói.