"Ngươi..." Cô vừa định phát hỏa, nhưng sau đó lại kìm xuống.
Cô không phải là đối thủ của hắn, bàn về da mặt, không dày bằng hắn, bàn về lực lượng, không lớn mạnh bằng hắn, bàn về cãi nhau, hình như hắn so với cô còn mạnh hơn, cô đột nhiên bi ai phát hiện, cô chính là một nhân vật đầy bi kịch.
Mặc Nhật Tỳ đắc ý vênh váo nhìn cô, khuôn mặt cười xấu xa, có một loại cảm giác thắng lợi, so với đánh thắng một trận lớn còn đã nghiền hơn, hình như hắn không hề bài xích loại cảm giác này, thậm chí còn có chút thích thích.
"Được, vậy cái giường này liền tặng cho ngươi ngủ đi." Thật lâu sau, tức giận một hồi lâu rốt cuộc cô đã nghĩ tới một cách, - tiêu khí, lạnh lùng nói với Mặc Nhật Tỳ đang vênh váo tự đắc.
Hả? Nhanh như vậy đã không chơi nữa sao? Đầu hàng hả? Vậy quá vô nghĩa mà, hắn có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại thỏa hiệp nhanh như thế, lập tức cảm thấy chơi hết vui.
Nhưng là, suy nghĩ của hắn vừa chuyển, liền thấy Lý Quả từ trên giường đứng lên, vòng qua hắn bước xuống giường, sau đó đi tới ghế dựa cách đó không xa, để nguyên y phục nằm xuống, từ đầu tới cuối, cũng không liếc hắn một lần nào.
Hóa ra, nàng có chủ ý như vậy, thông minh như hắn, vừa ngẫm một cái đã đoán ra ý tứ của nàng, hứng thú lập tức bị khơi lên lần nữa. Vui đùa à? Hắn liền cùng nàng chơi tới cùng, xem ai lợi hại hơn. +*+diễn đàn lê quý đôn*+*
"Ta cũng muốn ngủ."
Hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ trên giường nhảy dựng lên, xông về phía Lý Quả, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, thân thể đã đụng phải người cô, cứng rắn muốn chen chúc trên chiếc ghế dựa nho nhỏ với cô.
Lý Quả còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị hắn dồn vào một bên, hai người kề sát vào nhau, lại ngủ chung lần nữa.
"Ngươi, đê tiện, vô sỉ."
Cơn giận vừa mới tiêu tan lại bị khơi lên, sao hắn có thể như vậy chứ? Rõ ràng cô đã phải nhượng bộ rồi, nhưng tên này còn cố bức bách mình, rốt cuộc cô tức giận đến nỗi nói bừa.
Nhưng hắn không để tâm, giống như không nghe được lời của Lý Quả, vẫn đắc ý vênh váo như cũ, chính là đối đầu với cô, hướng về phía cô cười lưu manh, còn nói một câu làm cho cô suýt chút nữa hộc máu: "Ngủ đi."
Ngủ cái đầu mi ấy! Hắn thích ngủ cứ để hắn ngủ đi, cô dùng sức từ trên ghế nằm ngồi dậy, căm tức liếc hắn mắt một cái, sau đó nổi giận đùng đùng muốn tránh xa, nhưng lại chợt ngừng bước, bởi vì trên người cô còn đang mặc áo ngủ!
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, mau vào giúp chị thay đồ." Nếu hắn không sợ mất mặt, vậy cô sẽ để cho tất cả nữ nhân đến xem phẩm hạnh của hắn.
Cô không phải là đối thủ của hắn, bàn về da mặt, không dày bằng hắn, bàn về lực lượng, không lớn mạnh bằng hắn, bàn về cãi nhau, hình như hắn so với cô còn mạnh hơn, cô đột nhiên bi ai phát hiện, cô chính là một nhân vật đầy bi kịch.
Mặc Nhật Tỳ đắc ý vênh váo nhìn cô, khuôn mặt cười xấu xa, có một loại cảm giác thắng lợi, so với đánh thắng một trận lớn còn đã nghiền hơn, hình như hắn không hề bài xích loại cảm giác này, thậm chí còn có chút thích thích.
"Được, vậy cái giường này liền tặng cho ngươi ngủ đi." Thật lâu sau, tức giận một hồi lâu rốt cuộc cô đã nghĩ tới một cách, - tiêu khí, lạnh lùng nói với Mặc Nhật Tỳ đang vênh váo tự đắc.
Hả? Nhanh như vậy đã không chơi nữa sao? Đầu hàng hả? Vậy quá vô nghĩa mà, hắn có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại thỏa hiệp nhanh như thế, lập tức cảm thấy chơi hết vui.
Nhưng là, suy nghĩ của hắn vừa chuyển, liền thấy Lý Quả từ trên giường đứng lên, vòng qua hắn bước xuống giường, sau đó đi tới ghế dựa cách đó không xa, để nguyên y phục nằm xuống, từ đầu tới cuối, cũng không liếc hắn một lần nào.
Hóa ra, nàng có chủ ý như vậy, thông minh như hắn, vừa ngẫm một cái đã đoán ra ý tứ của nàng, hứng thú lập tức bị khơi lên lần nữa. Vui đùa à? Hắn liền cùng nàng chơi tới cùng, xem ai lợi hại hơn. +*+diễn đàn lê quý đôn*+*
"Ta cũng muốn ngủ."
Hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ trên giường nhảy dựng lên, xông về phía Lý Quả, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, thân thể đã đụng phải người cô, cứng rắn muốn chen chúc trên chiếc ghế dựa nho nhỏ với cô.
Lý Quả còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị hắn dồn vào một bên, hai người kề sát vào nhau, lại ngủ chung lần nữa.
"Ngươi, đê tiện, vô sỉ."
Cơn giận vừa mới tiêu tan lại bị khơi lên, sao hắn có thể như vậy chứ? Rõ ràng cô đã phải nhượng bộ rồi, nhưng tên này còn cố bức bách mình, rốt cuộc cô tức giận đến nỗi nói bừa.
Nhưng hắn không để tâm, giống như không nghe được lời của Lý Quả, vẫn đắc ý vênh váo như cũ, chính là đối đầu với cô, hướng về phía cô cười lưu manh, còn nói một câu làm cho cô suýt chút nữa hộc máu: "Ngủ đi."
Ngủ cái đầu mi ấy! Hắn thích ngủ cứ để hắn ngủ đi, cô dùng sức từ trên ghế nằm ngồi dậy, căm tức liếc hắn mắt một cái, sau đó nổi giận đùng đùng muốn tránh xa, nhưng lại chợt ngừng bước, bởi vì trên người cô còn đang mặc áo ngủ!
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, mau vào giúp chị thay đồ." Nếu hắn không sợ mất mặt, vậy cô sẽ để cho tất cả nữ nhân đến xem phẩm hạnh của hắn.