Đổ nước?
Vẻ mặt Lý Quả đầy khó hiểu, đổ nước gì? Cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, hơn nữa, cô cũng không làm, bởi vì không cần thiết, cũng chẳng có hứng thú.
"Chăn của các cô bị ướt thì liền đổ lỗi cho tôi, vậy, chăn của tôi bị ướt, tôi có thể nói là do các cô làm không? Không có chứng cớ thì đừng nói linh tinh." Có thể là do nhẫn nhịn quá lâu, hoặc là giận vì bị oan, cô lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Ngân, trầm giọng hỏi.
Quả nhiên, lời nói của cô đã khiến cho Hà Tiểu Ngân á khẩu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, giận đến toàn thân run rẩy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì Lý Quả, cuối cùng cũng chỉ có thể hừ một câu, oán giận lườm Lý Quả một cái rồi bỏ đi.
Lý Quả yên lặng nhìn Hà Tiểu Ngân, hoàn toàn không e sợ ánh mắt của cô. Chính trực chẳng sợ gian tà, cô không làm gì thì sao phải sợ?
Thái độ này của Lý Quả thật sự đã dọa đến những người khác, bọn họ không dám nói thêm gì, chỉ có thể ôm hận trong lòng, tìm cơ hội để trả thù.
Một hồi phong ba, cứ như vậy mà lắng xuống.
"Quả Quả, tôi đem chăn đến cho em đây."
Vừa mới ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đi học, thì đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ mặc tây trang xuất hiện trước mặt mọi người, dáng vẻ nhã nhặn của hắn, luôn là tâm điểm thu hút mọi người. Chỉ thấy hắn mang theo một cái thùng lớn, mỉm cười nhìn Lý Quả.
Đem chăn đến? Lý Quả vô cùng kinh ngạc. Làm sao anh ta biết được...
"Hừ..." Sắc mặt của Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, tức giận rời khỏi phòng.
"Sao anh biết được?" Lý Quả nhìn cái thùng anh ta đem theo, tò mò hỏi.
Mặc Nhật Tỳ không nói gì, chỉ thu toàn bộ chăn đệm ướt của cô bỏ ra, rồi lại lấy hết chăn tơ cùng mọi thứ trong thùng trải lên giường.
"Tôi nghe người ta nói, sợ em cảm lạnh, nên vội vàng mang đến đây." Hắn dịu dàng nói. Ánh mắt thâm sâu kia chặt chẽ khóa lấy cô.
Sao anh ta lại biết chuyện này? Lý Quả rất tò mò với thân phận của anh ta.
Nuôi rắn làm thú cưng, coi như gia thế không tệ. Nói năng khéo léo, ngoại trừ đã từng tỏ tình với mình ra, thì một người ông như vậy, không muốn động lòng cũng khó.
"Rất xin lỗi, là tôi không tốt, mới hại em như vậy." Hắn áy náy nói, vô cùng thành khẩn, dịu dàng như nước, giống như một tấm lưới vô hình bao phủ lấy cô.
Tim Lý Quả bị ánh mắt của anh ta khóa chặt, đập mạnh như sấm. Mặt cô lập tức đỏ bừng, không dám nhìn anh ta, chỉ biết cúi đầu.
Vẻ mặt Lý Quả đầy khó hiểu, đổ nước gì? Cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, hơn nữa, cô cũng không làm, bởi vì không cần thiết, cũng chẳng có hứng thú.
"Chăn của các cô bị ướt thì liền đổ lỗi cho tôi, vậy, chăn của tôi bị ướt, tôi có thể nói là do các cô làm không? Không có chứng cớ thì đừng nói linh tinh." Có thể là do nhẫn nhịn quá lâu, hoặc là giận vì bị oan, cô lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Ngân, trầm giọng hỏi.
Quả nhiên, lời nói của cô đã khiến cho Hà Tiểu Ngân á khẩu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, giận đến toàn thân run rẩy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì Lý Quả, cuối cùng cũng chỉ có thể hừ một câu, oán giận lườm Lý Quả một cái rồi bỏ đi.
Lý Quả yên lặng nhìn Hà Tiểu Ngân, hoàn toàn không e sợ ánh mắt của cô. Chính trực chẳng sợ gian tà, cô không làm gì thì sao phải sợ?
Thái độ này của Lý Quả thật sự đã dọa đến những người khác, bọn họ không dám nói thêm gì, chỉ có thể ôm hận trong lòng, tìm cơ hội để trả thù.
Một hồi phong ba, cứ như vậy mà lắng xuống.
"Quả Quả, tôi đem chăn đến cho em đây."
Vừa mới ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đi học, thì đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ mặc tây trang xuất hiện trước mặt mọi người, dáng vẻ nhã nhặn của hắn, luôn là tâm điểm thu hút mọi người. Chỉ thấy hắn mang theo một cái thùng lớn, mỉm cười nhìn Lý Quả.
Đem chăn đến? Lý Quả vô cùng kinh ngạc. Làm sao anh ta biết được...
"Hừ..." Sắc mặt của Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, tức giận rời khỏi phòng.
"Sao anh biết được?" Lý Quả nhìn cái thùng anh ta đem theo, tò mò hỏi.
Mặc Nhật Tỳ không nói gì, chỉ thu toàn bộ chăn đệm ướt của cô bỏ ra, rồi lại lấy hết chăn tơ cùng mọi thứ trong thùng trải lên giường.
"Tôi nghe người ta nói, sợ em cảm lạnh, nên vội vàng mang đến đây." Hắn dịu dàng nói. Ánh mắt thâm sâu kia chặt chẽ khóa lấy cô.
Sao anh ta lại biết chuyện này? Lý Quả rất tò mò với thân phận của anh ta.
Nuôi rắn làm thú cưng, coi như gia thế không tệ. Nói năng khéo léo, ngoại trừ đã từng tỏ tình với mình ra, thì một người ông như vậy, không muốn động lòng cũng khó.
"Rất xin lỗi, là tôi không tốt, mới hại em như vậy." Hắn áy náy nói, vô cùng thành khẩn, dịu dàng như nước, giống như một tấm lưới vô hình bao phủ lấy cô.
Tim Lý Quả bị ánh mắt của anh ta khóa chặt, đập mạnh như sấm. Mặt cô lập tức đỏ bừng, không dám nhìn anh ta, chỉ biết cúi đầu.