“Đây là quyết định của chính hắn, có lẽ hắn có ý nghĩ riêng của mình đi.”
Cô cũng không biết nên nói thế nào về hành động này của Mặc Nhật Tỳ, đợi đến lúc cô và hắn cùng trở lại Xà quốc liền phát hiện ra toàn bộ phi tử và nữ nhân đều bị đưa ra khỏi cung. Có thể thấy được Mặc Nhật Tỳ đã hạ quyết tâm vĩ đại để làm ra công trình vĩ đại, thậm chí hắn hoàn toàn là quá liều lĩnh rồi. Nói thật, cô đặc biệt cảm động, người đàn ông này đã vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện. Yêu một người, không phải chỉ là nói suông mà ít nhất hắn phải có hành động cụ thể mới được.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không hẹn mà cùng gật gật đầu, trước kia tuy rằng các nàng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng trong mấy năm qua, các nàng cũng cảm thấy cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Càng thêm yên tĩnh hơn, ít nhất không có cảnh ngươi lừa ta gạt, không có nhiều phiền toái như xưa.
“Tiểu thư, đây cũng là biểu hiện rằng Vương yêu ngài đó.” Hoàng Nhi vô cùng hâm mộ nói, hoàn toàn sùng bái Mặc Nhật Tỳ.
“Đúng là hắn đối xử rất tốt với chị.” Cô cười cười, uống trà, nhìn Mặc Nhật Tỳ đang ngồi xử lý công vụ cách đó không xa.
Đây chính là 'nhất sinh nhất thế nhất song nhân' (một đời một kiếp một đôi người) mà cô muốn, không phải cùng rất nhiều phụ nữ tới chia sẻ người thương của mình. Có lẽ người đàn ông đó đã chinh phục được cô chỉ bằng một chuyện này thôi.
Mặc Nhật Tỳ cảm nhận được ánh mắt nàng nồng yêu thương của cô, không khỏi cũng nhìn lại cô, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt hắn, cứ như vậy, si ngốc nhìn cô.
Lý Quả cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, kìm lòng không đậu khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng, sau đó như không chịu nổi ánh mắt như vậy, liền dời tầm mắt đi.
Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế, không khỏi che miệng cười trộm. Các nàng đã nhìn thấy cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần rồi, toàn coi như không thấy gì thôi. Hai người đó vẫn luôn quang minh chính đại ân ái như vậy đấy.
“Mau làm việc đi.” Trái tim cô đập thình thịch, nhưng cảm giác ấy phát ra từ nội tâm khiến cô không thể khống chế cũng không thể ngừng được, túng quá cô đành có chút thẹn quá thành giận, khẽ mắng người đàn ông ở cách đó không xa.
Ở cách đó không xa, Mặc Nhật Tỳ bởi vì vậy mà bày ra dáng vẻ sợ hãi, rụt đầu lại một chút, vội vàng giả vờ nghiêm túc làm việc. Hắn phải mau chóng hoàn thành hết mọi công vụ, như vậy mới có thể ở cùng nàng, mà không phải chỉ có thể thường xuyên nhìn lén một chút, hắn sắp ngồi không yên rồi.
Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế, vội vàng quay lưng lại, các nàng đều sắp không nhịn nổi cười rồi.Thật hết cách mà, mỗi ngày Vương và tiểu thư đều ân ái như thế, mà hiện tại Vương hoàn toàn không giống một vị Vương giả, ngược lại giống như một nô thê, sợ chết tiểu thư rồi.
Bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, Mặc Nhật Tỳ của ngày xưa vô cùng uy nghiêm mà giờ lại thành người như thế, là thê nô chân chính, là trâu ngựa thê tử.
Cô cũng không biết nên nói thế nào về hành động này của Mặc Nhật Tỳ, đợi đến lúc cô và hắn cùng trở lại Xà quốc liền phát hiện ra toàn bộ phi tử và nữ nhân đều bị đưa ra khỏi cung. Có thể thấy được Mặc Nhật Tỳ đã hạ quyết tâm vĩ đại để làm ra công trình vĩ đại, thậm chí hắn hoàn toàn là quá liều lĩnh rồi. Nói thật, cô đặc biệt cảm động, người đàn ông này đã vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện. Yêu một người, không phải chỉ là nói suông mà ít nhất hắn phải có hành động cụ thể mới được.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không hẹn mà cùng gật gật đầu, trước kia tuy rằng các nàng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng trong mấy năm qua, các nàng cũng cảm thấy cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Càng thêm yên tĩnh hơn, ít nhất không có cảnh ngươi lừa ta gạt, không có nhiều phiền toái như xưa.
“Tiểu thư, đây cũng là biểu hiện rằng Vương yêu ngài đó.” Hoàng Nhi vô cùng hâm mộ nói, hoàn toàn sùng bái Mặc Nhật Tỳ.
“Đúng là hắn đối xử rất tốt với chị.” Cô cười cười, uống trà, nhìn Mặc Nhật Tỳ đang ngồi xử lý công vụ cách đó không xa.
Đây chính là 'nhất sinh nhất thế nhất song nhân' (một đời một kiếp một đôi người) mà cô muốn, không phải cùng rất nhiều phụ nữ tới chia sẻ người thương của mình. Có lẽ người đàn ông đó đã chinh phục được cô chỉ bằng một chuyện này thôi.
Mặc Nhật Tỳ cảm nhận được ánh mắt nàng nồng yêu thương của cô, không khỏi cũng nhìn lại cô, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt hắn, cứ như vậy, si ngốc nhìn cô.
Lý Quả cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, kìm lòng không đậu khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng, sau đó như không chịu nổi ánh mắt như vậy, liền dời tầm mắt đi.
Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế, không khỏi che miệng cười trộm. Các nàng đã nhìn thấy cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần rồi, toàn coi như không thấy gì thôi. Hai người đó vẫn luôn quang minh chính đại ân ái như vậy đấy.
“Mau làm việc đi.” Trái tim cô đập thình thịch, nhưng cảm giác ấy phát ra từ nội tâm khiến cô không thể khống chế cũng không thể ngừng được, túng quá cô đành có chút thẹn quá thành giận, khẽ mắng người đàn ông ở cách đó không xa.
Ở cách đó không xa, Mặc Nhật Tỳ bởi vì vậy mà bày ra dáng vẻ sợ hãi, rụt đầu lại một chút, vội vàng giả vờ nghiêm túc làm việc. Hắn phải mau chóng hoàn thành hết mọi công vụ, như vậy mới có thể ở cùng nàng, mà không phải chỉ có thể thường xuyên nhìn lén một chút, hắn sắp ngồi không yên rồi.
Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế, vội vàng quay lưng lại, các nàng đều sắp không nhịn nổi cười rồi.Thật hết cách mà, mỗi ngày Vương và tiểu thư đều ân ái như thế, mà hiện tại Vương hoàn toàn không giống một vị Vương giả, ngược lại giống như một nô thê, sợ chết tiểu thư rồi.
Bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, Mặc Nhật Tỳ của ngày xưa vô cùng uy nghiêm mà giờ lại thành người như thế, là thê nô chân chính, là trâu ngựa thê tử.