"Nhà tôi". Hắn thong thả đáp, vẫn chuyên chú lái xe, giống như tất cả là chuyện đương nhiên.
Nhà anh ta? Đáp án này làm cho tâm tư kinh sợ của cô dần ổn định. Chỉ có điều, vùng ngoại ô này khiến cô rất bất an, bởi vì, cho dù là biệt thự, thì vẫn rất xa xôi.
"Tôi không đi". Cô kiên quyết từ chối, song, đang ở trên xe, cô cũng không dám nhảy ra.
Mặc Nhật Tỳ như nhìn thấu tâm tư của Lý Quả, hắn mỉm cười, thản nhiên nói: "Em sẽ thích".
Nhà anh ta cũng đâu phải nhà cô, sao cô phải thích? Song, nhìn thấy anh ta không có ác ý, cô mới tạm yên lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút.
Chỉ một lát sau, khi chiếc xe thể thao xa hoa rẽ đến bảy, tám lần, thì một khu biệt thự mỹ lệ đột nhiên xuất hiện trước mắt Lý Quả.
Biệt thự theo phong cách phương tây, phía trước cổng là một vườn hoa to rộng, trồng rất nhiều loại hoa, cách đó còn có rừng cây 'thanh sơn tú thủy', giống như một vương quốc trong truyện cổ tích.
Đẹp quá, đẹp quá đi! Lý Quả bị cảnh sắc này hấp dẫn, miệng há to, một lúc lâu vẫn chưa thể khép lại, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin nơi đây lại có chốn bồng lai tiên cảnh này.
Cô đang mơ sao? Cô cứng nhắc quay đầu, nhìn Mặc Nhật Tỳ đang ngồi bên cạnh. Mặc Nhật Tỳ đã dừng xe, vẻ mặt tươi cười nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lý Quả.
"Đây, đây là nhà anh sao?" Giọng nói của cô như truyền ra từ trong mộng, ánh mắt tham lam nhìn cảnh sắc trước mắt.
Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, cô gái này thấy kim cương không hề có phản ứng, ngược lại chỉ có mấy cảnh này thôi, lại làm cho cô bày ra dáng vẻ đó, thật đúng là dễ thỏa mãn mà!
"Chào mừng về nhà". Hắn bày ra tư thế xin mời, sau đó tự mình xuống mở cửa xe, rồi kéo cô ra ngoài.
"Anh ở đây à?" Cô chăm chú nhìn những đóa hoa, chiếc lá xinh đẹp đang đong đưa trước gió, cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng hâm mộ.
Mặc Nhật Tỳ nhìn lướt qua chỗ ở của mình, hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt mà. Nếu nói đến đặc biệt thì chỉ có nơi đây không hề có một bóng người, vậy mà cô gái này chẳng thèm để ý.
"Đúng vậy."
"Thật là hạnh phúc".
Cô thực sự rất ghen tỵ, đây chính là ước mơ của cô đó, chỉ có điều, mãi mãi cũng chẳng thể thực hiện được.
"Em thích là tốt rồi, về sau em sẽ ở lại đây". Hắn dắt tay cô, xuyên qua vườn hoa, đi đến tòa nhà chính.
Nhà anh ta? Đáp án này làm cho tâm tư kinh sợ của cô dần ổn định. Chỉ có điều, vùng ngoại ô này khiến cô rất bất an, bởi vì, cho dù là biệt thự, thì vẫn rất xa xôi.
"Tôi không đi". Cô kiên quyết từ chối, song, đang ở trên xe, cô cũng không dám nhảy ra.
Mặc Nhật Tỳ như nhìn thấu tâm tư của Lý Quả, hắn mỉm cười, thản nhiên nói: "Em sẽ thích".
Nhà anh ta cũng đâu phải nhà cô, sao cô phải thích? Song, nhìn thấy anh ta không có ác ý, cô mới tạm yên lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút.
Chỉ một lát sau, khi chiếc xe thể thao xa hoa rẽ đến bảy, tám lần, thì một khu biệt thự mỹ lệ đột nhiên xuất hiện trước mắt Lý Quả.
Biệt thự theo phong cách phương tây, phía trước cổng là một vườn hoa to rộng, trồng rất nhiều loại hoa, cách đó còn có rừng cây 'thanh sơn tú thủy', giống như một vương quốc trong truyện cổ tích.
Đẹp quá, đẹp quá đi! Lý Quả bị cảnh sắc này hấp dẫn, miệng há to, một lúc lâu vẫn chưa thể khép lại, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin nơi đây lại có chốn bồng lai tiên cảnh này.
Cô đang mơ sao? Cô cứng nhắc quay đầu, nhìn Mặc Nhật Tỳ đang ngồi bên cạnh. Mặc Nhật Tỳ đã dừng xe, vẻ mặt tươi cười nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lý Quả.
"Đây, đây là nhà anh sao?" Giọng nói của cô như truyền ra từ trong mộng, ánh mắt tham lam nhìn cảnh sắc trước mắt.
Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, cô gái này thấy kim cương không hề có phản ứng, ngược lại chỉ có mấy cảnh này thôi, lại làm cho cô bày ra dáng vẻ đó, thật đúng là dễ thỏa mãn mà!
"Chào mừng về nhà". Hắn bày ra tư thế xin mời, sau đó tự mình xuống mở cửa xe, rồi kéo cô ra ngoài.
"Anh ở đây à?" Cô chăm chú nhìn những đóa hoa, chiếc lá xinh đẹp đang đong đưa trước gió, cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng hâm mộ.
Mặc Nhật Tỳ nhìn lướt qua chỗ ở của mình, hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt mà. Nếu nói đến đặc biệt thì chỉ có nơi đây không hề có một bóng người, vậy mà cô gái này chẳng thèm để ý.
"Đúng vậy."
"Thật là hạnh phúc".
Cô thực sự rất ghen tỵ, đây chính là ước mơ của cô đó, chỉ có điều, mãi mãi cũng chẳng thể thực hiện được.
"Em thích là tốt rồi, về sau em sẽ ở lại đây". Hắn dắt tay cô, xuyên qua vườn hoa, đi đến tòa nhà chính.