"Không được, không được đâu ạ. Tiểu thư chính là tiểu thư, Hoàng nhi không thể gọi thẳng tên tiểu thư được". Hoàng xà sợ hãi nói.
Cho dù có cho nàng mười lá gan thì nàng cũng chẳng dám. Vương vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, nếu nàng dám thất lễ thì nhất định sẽ chết, năm trăm năm tu hành không có dễ đâu.
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Hoàng nhi, Lý Quả cảm nhận được hình như chuyện xưng hô này rất nghiêm trọng, nên cũng chẳng dám ép. Miễn cưỡng cũng không tốt, cứ để tùy cô ấy đi.
"Hoàng nhi, tôi đã ngủ bao lâu, bây giờ là lúc nào rồi?" Cô không nhìn ra được hiện tại là giữa trưa hay là buổi chiều, chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
Hoàng nhi cực kỳ nhu thuận, lập tức đáp lại: "Tiểu thư, bây giờ đã chạng vạng rồi. Ngài mới ngủ có vài tiếng, có muốn nghỉ thêm chút nữa không ạ?"
Nàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, cảm thấy thân thể của vị tiểu thư này quá yếu, giật mình một chút đã ngất xỉu rồi.
Chạng vạng rồi sao? Lý Quả kinh sợ, đã nói là phải về trường học, giờ lại bỏ lỡ. Nghĩ đến đây, cô lập tức muốn xuống giường, chuẩn bị trở về.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Cần cái gì thì cứ bảo Hoàng nhi, ngài đang muốn làm gì ạ?" Hoàng nhi thấy Lý Quả hỏi thời gian xong, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng liền lo lắng.
Sau đó lại thấy Lý Quả bước xuống giường tìm giày, dáng vẻ gấp gáp, nàng vội bước lên trước đỡ lấy Lý Quả, vội hỏi.
Sau khi bước xuống đất, Lý Quả chỉ mải hoảng hốt nên hơi mất thăng bằng, may mà có người đỡ kịp, lúc này cô mới dám thở phào.
"Tôi muốn về trường học, cô bảo quản gia Lâm chuẩn bị xe chở tôi về đi."
Về trường học? Đó là chỗ nào vậy? Tiểu thư không ở đây sao?
Hoàng nhi không hiểu ý của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất thông minh không hề hỏi lại. Sau khi giúp Lý Quả đứng vững, nàng mới vội vàng đi tìm quản gia Lâm.
"Rắn, rắn của tôi đâu?"
Ngay lúc Lý Quả định mở cửa đi ra ngoài thì đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy hình như mình đã quên thứ gì đó. Vừa nhìn xuống tay liền nhớ đến tiểu hắc xà, không khỏi kích động kêu lên.
Sau khi mình ngất đi, đã quên mất tiểu hắc xà, không biết giờ nó thế nào rồi? Có phải đã quay về Đình Vạn Xà hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?
Lý Quả càng nghĩ càng lo lắng, vội lật tung giường tìm kiếm. Sau khi đã tìm khắp phòng, cô mới xác định tiểu hắc xà không có ở đây.
"Hoàng nhi, quản gia Lâm..." Lòng nóng như lửa đốt, Lý Quả vội chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi.
"Tiểu thư."
Cô gọi chưa được bao lâu, quản gia Lâm và Hoàng nhi đã vội vàng xuất hiện trước mặt cô.
Vừa nhìn thấy quản gia Lâm, Lý Quả nửa mừng nửa lo chạy tới, miệng sốt ruột nói: "Quản gia Lâm, ông có thấy tiểu hắc xà của tôi không?"
Cho dù có cho nàng mười lá gan thì nàng cũng chẳng dám. Vương vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, nếu nàng dám thất lễ thì nhất định sẽ chết, năm trăm năm tu hành không có dễ đâu.
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Hoàng nhi, Lý Quả cảm nhận được hình như chuyện xưng hô này rất nghiêm trọng, nên cũng chẳng dám ép. Miễn cưỡng cũng không tốt, cứ để tùy cô ấy đi.
"Hoàng nhi, tôi đã ngủ bao lâu, bây giờ là lúc nào rồi?" Cô không nhìn ra được hiện tại là giữa trưa hay là buổi chiều, chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
Hoàng nhi cực kỳ nhu thuận, lập tức đáp lại: "Tiểu thư, bây giờ đã chạng vạng rồi. Ngài mới ngủ có vài tiếng, có muốn nghỉ thêm chút nữa không ạ?"
Nàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, cảm thấy thân thể của vị tiểu thư này quá yếu, giật mình một chút đã ngất xỉu rồi.
Chạng vạng rồi sao? Lý Quả kinh sợ, đã nói là phải về trường học, giờ lại bỏ lỡ. Nghĩ đến đây, cô lập tức muốn xuống giường, chuẩn bị trở về.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Cần cái gì thì cứ bảo Hoàng nhi, ngài đang muốn làm gì ạ?" Hoàng nhi thấy Lý Quả hỏi thời gian xong, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng liền lo lắng.
Sau đó lại thấy Lý Quả bước xuống giường tìm giày, dáng vẻ gấp gáp, nàng vội bước lên trước đỡ lấy Lý Quả, vội hỏi.
Sau khi bước xuống đất, Lý Quả chỉ mải hoảng hốt nên hơi mất thăng bằng, may mà có người đỡ kịp, lúc này cô mới dám thở phào.
"Tôi muốn về trường học, cô bảo quản gia Lâm chuẩn bị xe chở tôi về đi."
Về trường học? Đó là chỗ nào vậy? Tiểu thư không ở đây sao?
Hoàng nhi không hiểu ý của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất thông minh không hề hỏi lại. Sau khi giúp Lý Quả đứng vững, nàng mới vội vàng đi tìm quản gia Lâm.
"Rắn, rắn của tôi đâu?"
Ngay lúc Lý Quả định mở cửa đi ra ngoài thì đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy hình như mình đã quên thứ gì đó. Vừa nhìn xuống tay liền nhớ đến tiểu hắc xà, không khỏi kích động kêu lên.
Sau khi mình ngất đi, đã quên mất tiểu hắc xà, không biết giờ nó thế nào rồi? Có phải đã quay về Đình Vạn Xà hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?
Lý Quả càng nghĩ càng lo lắng, vội lật tung giường tìm kiếm. Sau khi đã tìm khắp phòng, cô mới xác định tiểu hắc xà không có ở đây.
"Hoàng nhi, quản gia Lâm..." Lòng nóng như lửa đốt, Lý Quả vội chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi.
"Tiểu thư."
Cô gọi chưa được bao lâu, quản gia Lâm và Hoàng nhi đã vội vàng xuất hiện trước mặt cô.
Vừa nhìn thấy quản gia Lâm, Lý Quả nửa mừng nửa lo chạy tới, miệng sốt ruột nói: "Quản gia Lâm, ông có thấy tiểu hắc xà của tôi không?"