"Tiểu thư, Hoàng nhi có làm gì đâu". Hoàng nhi nghe Lý Quả nói như vậy, hoàn toàn sững sờ.
Tiểu thư cảm ơn mình cái gì nhỉ? Mình đã dọa tiểu thư ngất xỉu mà, tiểu thư lại không hề so đo, còn cảm ơn mình nữa, thật là khó hiểu!
Lý Quả nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hoàng nhi, nhất thời nghẹn họng, rồi nở nụ cười. Cô gái này không hề có tâm cơ, đơn thuần, lương thiện, giống như một tờ giấy trắng, cô rất thích người như thế.
Quản gia Lâm liếc mắt một cái cũng biết Lý Quả rất thích Hoàng nhi, không khỏi thầm khen ngợi ánh mắt của Vương, thoáng cái đã nắm bắt được tâm lý của tiểu thư, Vương đúng là Vương mà!
"Tiểu thư, có phải ngài muốn ra ngoài không?" Quản gia Lâm vô cùng biết điều, nhớ đến cô tìm ông ta nhất định là muốn ra ngoài, nên lập tức hỏi thẳng.
Quản gia Lâm không hỏi thì thôi, vừa hỏi Lý Quả liền nhớ ngay đến chuyện của mình, vội gật đầu: "Đúng rồi, quản gia Lâm, tôi định về ký túc xá lấy quần áo, nhân tiện nói với bạn học một tiếng".
Quần áo? Còn cần phải lấy sao? Vẻ mặt quản gia Lâm cung kính, khó hiểu nói: "Tiểu thư, trong phòng có quần áo của ngài mà".
Nơi này có quần áo của cô? Mặc Nhật Tỳ bảo người mang đến?
Lý Quả có chút sửng sốt, sau đó đem tiểu hắc xà đi đến tủ quần áo, vừa mới mở ra, một tủ đầy quần áo, giày dép đã hiện ra trước mắt.
"Đây, đây, đây không phải là đồ của tôi". Lý Quả kinh ngạc quay đầu, nói với quản gia Lâm.
Cô làm gì có nhiều quần áo đắt tiền như vậy, ngoại trừ đồng phục, cô chỉ có vài cái quần bò, áo phông, váy, hoàn toàn không có những thứ hàng hiệu vừa sang trọng lại xa hoa này.
Quản gia Lâm mỉm cười, từ ái nói: "Đây là chủ nhân dặn tôi chuẩn bị cho tiểu thư, tôi không biết ngài có thích hay không? Nếu ngài không thích, tôi sẽ chuẩn bị lại cho ngài"
Nghe ông ta nói như thế, Lý Quả đã hiểu ra, có chút cảm động, vội nói: "Không cần đâu, quản gia Lâm. Tôi đã có trang phục rồi, những thứ quần áo sang trọng thế này, tôi không thể nhận được. Nếu Mặc Nhật Tỳ trở lại, ông hãy giúp tôi nói lời cảm ơn anh ấy".
Tiểu thư không nhận? Quản gia Lâm vô cùng kinh ngạc, cô gái này không thích những thứ kia? Quần áo, vàng bạc châu báu đều là những thứ tầm thường, phi tử bên cạnh Vương, ai mà chẳng nghĩ hết cách để leo lên? Vậy mà tiểu thư lại không giống bọn họ.
Ông ta do dự một lúc, mới cung kính nói: "Hay là tiểu thư nói với chủ nhân đi, việc này tôi không quyết được".
Tiểu thư cảm ơn mình cái gì nhỉ? Mình đã dọa tiểu thư ngất xỉu mà, tiểu thư lại không hề so đo, còn cảm ơn mình nữa, thật là khó hiểu!
Lý Quả nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hoàng nhi, nhất thời nghẹn họng, rồi nở nụ cười. Cô gái này không hề có tâm cơ, đơn thuần, lương thiện, giống như một tờ giấy trắng, cô rất thích người như thế.
Quản gia Lâm liếc mắt một cái cũng biết Lý Quả rất thích Hoàng nhi, không khỏi thầm khen ngợi ánh mắt của Vương, thoáng cái đã nắm bắt được tâm lý của tiểu thư, Vương đúng là Vương mà!
"Tiểu thư, có phải ngài muốn ra ngoài không?" Quản gia Lâm vô cùng biết điều, nhớ đến cô tìm ông ta nhất định là muốn ra ngoài, nên lập tức hỏi thẳng.
Quản gia Lâm không hỏi thì thôi, vừa hỏi Lý Quả liền nhớ ngay đến chuyện của mình, vội gật đầu: "Đúng rồi, quản gia Lâm, tôi định về ký túc xá lấy quần áo, nhân tiện nói với bạn học một tiếng".
Quần áo? Còn cần phải lấy sao? Vẻ mặt quản gia Lâm cung kính, khó hiểu nói: "Tiểu thư, trong phòng có quần áo của ngài mà".
Nơi này có quần áo của cô? Mặc Nhật Tỳ bảo người mang đến?
Lý Quả có chút sửng sốt, sau đó đem tiểu hắc xà đi đến tủ quần áo, vừa mới mở ra, một tủ đầy quần áo, giày dép đã hiện ra trước mắt.
"Đây, đây, đây không phải là đồ của tôi". Lý Quả kinh ngạc quay đầu, nói với quản gia Lâm.
Cô làm gì có nhiều quần áo đắt tiền như vậy, ngoại trừ đồng phục, cô chỉ có vài cái quần bò, áo phông, váy, hoàn toàn không có những thứ hàng hiệu vừa sang trọng lại xa hoa này.
Quản gia Lâm mỉm cười, từ ái nói: "Đây là chủ nhân dặn tôi chuẩn bị cho tiểu thư, tôi không biết ngài có thích hay không? Nếu ngài không thích, tôi sẽ chuẩn bị lại cho ngài"
Nghe ông ta nói như thế, Lý Quả đã hiểu ra, có chút cảm động, vội nói: "Không cần đâu, quản gia Lâm. Tôi đã có trang phục rồi, những thứ quần áo sang trọng thế này, tôi không thể nhận được. Nếu Mặc Nhật Tỳ trở lại, ông hãy giúp tôi nói lời cảm ơn anh ấy".
Tiểu thư không nhận? Quản gia Lâm vô cùng kinh ngạc, cô gái này không thích những thứ kia? Quần áo, vàng bạc châu báu đều là những thứ tầm thường, phi tử bên cạnh Vương, ai mà chẳng nghĩ hết cách để leo lên? Vậy mà tiểu thư lại không giống bọn họ.
Ông ta do dự một lúc, mới cung kính nói: "Hay là tiểu thư nói với chủ nhân đi, việc này tôi không quyết được".