"Quả Quả, chị về rồi". Từ xa, Lý Lan đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Quả.
Đúng là dọa chết cô mà, đi ra ngoài cả một ngày, không trở về cũng chẳng có tin tức, khiến cô vô cùng lo lắng.
"Lan Lan, chị về rồi". Lý Quả cười tít mắt, kéo tay Lý Lan, rất vui vẻ khi nhìn thấy cô.
Lý Lan vội hỏi tình hình của cô: "Sao rồi? Chị tìm được phòng chưa? Sao đi lâu vậy? Em nghĩ giữa trưa chị sẽ trở về chứ? Chị không về làm em rất lo đó".
"Cái đó, chị tìm được phòng rồi, vốn định giữa trưa sẽ quay về, nhưng lại có chút việc nên không về được". Lý Quả suy nghĩ một chút, mới nói tóm tắt cho Lý Lan.
Trong lòng đang do dự xem có nên nói cho cô ấy biết mình ở cùng với Mặc Nhật Tỳ không, lại càng không dám nói, mình nhìn thấy rất, rất nhiều rắn, bị dọa ngất xỉu nên không về được.
"Chị trọ ở đâu? Sau này em có thể đến chơi bất cứ lúc nào, thật tốt quá". Lý Lan cực kỳ vui sướng, lôi kéo cô, líu ríu không ngừng.
Hoàng nhi tò mò nhìn Lý Lan, vẫn ngoan ngoãn đi theo hai người.
"Chị..." Lý Quả nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Song, Lý Lan hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Lý Quả, bởi vì cô chợt phát hiện ra khuôn mặt thanh tú của Hoàng nhi vẫn đang đi theo phía sau.
"Woa, chị, cô ấy là ai vậy?"
"Cô ấy là..."
Lý Quả không biết nên giới thiệu Hoàng nhi như thế nào, chẳng lẽ lại nói Hoàng nhi là người hầu của gia đình Mặc Nhật Tỳ, chuyên chăm sóc cho mình?
"À, em biết rồi, cô ấy là bạn mới của chị, cùng thuê trọ với chị, đúng không?" Lý Lan tự hỏi tự đáp, không đợi Lý Quả trả lời, liền tự suy đoán thân phận của Hoàng nhi.
Lý Quả bị suy đoán của cô làm cho á khẩu, đành gật gật đầu, coi như cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó, mình đỡ mất công giải thích.
"Hoàng nhi, đây là Lý Lan, em họ của tôi, cũng là bạn học nữa". Lý Quả giới thiệu Lý Lan cho Hoàng nhi biết.
Hóa ra là em họ của tiểu thư, vậy nguy rồi, Hoàng nhi vội cung kính nói: "Tiểu thư Lý, tôi là Hoàng nhi, ngài cứ gọi tôi là Hoàng nhi đi".
"Hoàng nhi? Không cần khách sáo thế đâu, cái gì mà tiểu thư Lý, gọi tôi là Tiểu Lan hoặc Lan Lan là được". Lý Lan bị dáng vẻ nhã nhặn của Hoàng nhi khiến cho có chút bối rối, vội nói.
Hoàng nhi không dám hỏi lại, đành phải nhỏ giọng đáp ứng.
"Rồi, rồi, Lan Lan, chị về lấy ít đồ. Sau này nếu có tiết chị sẽ trở lại, không có lớp thì chị định đi tìm việc làm". Lý Quả sợ Lý Lan nghi ngờ, liền vội vàng dời sự chú ý của cô.
Lý Lan nghe xong, trong lòng hơi buồn. Lý Quả chuyển đi, chỉ còn cô đối mặt với hai người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân, bình thường quan hệ cũng không tốt lắm, Lý Quả đi rồi, cô liền cảm thấy có chút cô đơn, giống như mất đi chỗ dựa.
"Quả Quả, em không nỡ xa chị."
Nếu không phải vì hai người kia, sao Quả Quả phải chuyển đi? Đúng là cố ý gây sự, ép chết người ta mà! Hiện tại, Lý Lan thật sự giận hai người kia.
Nghe Lý Lan nói, trong lòng Lý Quả vô cùng khó chịu, hiện giờ mọi chuyện thành ra thế này, khiến cô có chút không kịp trở tay. Cô chưa từng nghĩ đến, tình bạn nhiều năm lại yếu ớt như vậy, trong lòng chua xót, cô ôm lấy Lý Lan, nói: "Chị cũng không nỡ".
Hoàng nhi đứng một bên, thấy hai người như thế, lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như sắp khóc.
Một lúc sau, hai người mới cùng đi về ký túc xá, chỉ có điều, vẫn có rất nhiều người nhận ra Lý Quả, chỉ trỏ, bàn tán không ngừng.
Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ, nhưng lại chẳng thể biện minh gì. Mãi đến khi về ký túc xá vắng người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lan Lan, cô ấy thế nào rồi?" Lý Quả lấy tiểu hắc xà từ trong túi ra, đặt lên giường, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, đồ dùng cá nhân của mình, vừa sắp xếp vừa hỏi.
Lý Lan rót trà cho Hoàng nhi xong, liền ngồi xuống, nhìn Lý Quả thu dọn đồ đạc, thờ ơ nói: "Không có việc gì, chắc là xuất viện rồi, chị không cần quan tâm đâu, không liên quan đến chị mà".
Ngừng một chút, Lý Quả thầm thở dài, tất cả mọi chuyện đều như một giấc mơ, có lúc cô không thể chấp nhận nổi.
"Dù sao thì chị cũng có liên quan, bây giờ bọn họ không sao nữa, chị cũng yên tâm, ít nhất là an lòng."
"Tiểu thư, để em sắp xếp cho". Hoàng nhi mở to hai mắt, mù mờ đứng nghe. Lúc thấy Lý Quả tự mình động tay, không chút nghĩ ngợi vội đi đến bên cạnh, nhận lấy mấy thứ trên tay Lý Quả, nói.
Tiểu thư? Lý Lan mở to hai mắt, cảm thấy cách gọi này thật kỳ lạ.
"Hoàng nhi, cô cứ ngồi đi, cô không biết sắp xếp đồ của tôi thế nào, cũng không biết tôi muốn lấy cái gì, cô cứ ngồi nhìn là được rồi. Lát nữa cô còn phải xách đồ giúp tôi đó". Lý Quả vội ngăn cản Hoàng nhi, cô thật không quen sai khiến người khác.
"Tiểu thư, được rồi ạ". Hoàng nhi đành phải bỏ đồ trong tay xuống, đứng sang bên cạnh, nhìn Lý Quả.
Lý Lan hết nhìn Lý Quả, lại nhìn Hoàng nhi, đầy một bụng nghi vấn, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
"Chị, vì sao cô ấy lại gọi chị là tiểu thư?" Cô cố bĩu môi, ý chỉ Hoàng nhi.
Lý Quả biết không thể giấu nữa, không nói thật với cô thì sớm muộn gì cô cũng biết, dù sao vẫn là chị em, cô không thể lừa cô ấy được.
"Lan Lan à, thật ra chị không hề thuê phòng trọ, chị ở nhờ nhà Mặc Nhật Tỳ, Hoàng nhi là người hầu nhà anh ta, theo về giúp chị lấy đồ."
Hả! Lý Lan nghe xong, mồm há hốc, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả, vài giây sau mới tiêu hóa được lời của cô, vội đứng bật dậy, run run chỉ vào cô, hét lớn: "Chị, chị ở chung với anh ta?"
Đùng! Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo lắng. Chỉ có điều, đó cũng tính là ở chung sao? Chỉ cùng một mái nhà thôi mà, song, đúng là có chút mờ ám nhỉ?
"Nhà anh ta rất lớn, có rất nhiều phòng, chị chỉ ở tạm thôi mà". Cô thật không biết nên giải thích thế nào, có cảm giác như mình càng lau càng đen.
"Sao chị lại nghĩ tới chuyện đến ở nhà anh ta? Chị không sợ sẽ biến giả thành thật à?" Lý Lan kinh ngạc một lúc, sau đó khó hiểu hỏi.
Cô cảm thấy chị họ vẫn không mấy thiện cảm với Mặc Nhật Tỳ, vậy mà có thể đến ở nhà anh ta?
Lý Quả nghĩ ngợi một chút, đành phải kể hết chuyện gặp được Mặc Nhật Tỳ, cùng những chuyện trải qua gần đây. Nhưng cô không hề nhắc đến chuyện mình nhìn thấy hàng ngàn con rắn, chuyện mình ngất xỉu, và đương nhiên cả chuyện Mặc Nhật Tỳ thật sự rất giàu.
"Hóa ra là vậy, xem ra anh ta đối xử với chị rất tốt, chị, nhớ phải nắm thật chắc đó". Lý Lan nghe xong, chẳng những không phản đối, mà còn cổ vũ Lý Quả phải biết tận dụng, còn kèm thêm vẻ mặt hâm mộ.
Lúc này, Hoàng nhi vẫn đứng yên một chỗ, vội chen vào: "Tiểu thư Lý, chủ nhân rất tốt với tiểu thư". Bọn họ đều nhìn ra được, tiểu thư là người rất quan trọng.
Lý Quả nhất thời xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
"Chị, chị thật là hạnh phúc". Lý Lan có chút thương cảm nói.
Người ngốc có ngốc phúc! Lý Quả vừa lương thiện lại không thích tranh với người, chính chị ấy không biết mình có phúc mà thôi.
"Lan Lan, đừng nói lung tung, chị với anh ta không có gì cả. Chị chỉ ở tạm thôi, đến khi tìm được việc, chị sẽ chuyển đi."
Lý Quả có chút dở khóc dở cười, sao cô lại chẳng cảm nhận được hạnh phúc nhỉ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!
Hoàng nhi không thể nghe lọt nữa, lập tức kéo kéo ống tay áo của Lý Quả, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, chủ nhân đối với ngài rất tốt mà, vì sao ngài lại muốn chuyển đi nữa?"
"Cái, cái này, cô chưa hiểu được đâu, được rồi, cô ngoan ngoãn ngồi chờ đi, tôi sắp xong rồi". Cô thấy Hoàng nhi rất khờ khạo, lại sợ cô bé nói ra những điều kỳ quái, vội vàng dỗ cô bé ngồi nghỉ ngơi.
Hoàng nhi bị Lý Quả đẩy đến bên cạnh Lý Lan, bị bắt ngồi xuống, vẻ mặt có chút bất an.
"Cô ấy làm sao thế? Ngồi một lúc cũng không được à? Cô ấy vội về sao?" Lý Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng nhi, kỳ quái hỏi.
Đúng là quá quy củ, chẳng lẽ phép tắc của nhà giàu rất nghiêm sao? Người hầu không được tự do à?
"Đâu có, cô ấy là như vậy đấy". Lý Quả thật sự hết cách với thái độ kinh sợ của Hoàng nhi, cảm thấy Hoàng nhi rất có tính nô.
Lý Lan không nói thêm gì nữa, cũng bắt tay thu dọn giúp Lý Quả.
Trong lúc ba người đang bận rộn trong phòng thì Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân cũng chậm rãi đi về ký túc xá. Vừa vào cửa liền thấy được ba người, lập tức biến sắc mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả ba cùng quay lại, phát hiện hóa ra là hai người, liền cảm thấy hơi ngượng ngùng. Bầu không khí tự nhiên lúc trước lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi, tất cả đều im lặng.
"A, tôi còn tưởng là ai? Còn dám quay về à." Hà Tiểu Ngân vừa thấy kẻ thù liền đỏ hết cả mắt, hung dữ nói.
Sắc mặt Lý Quả thay đổi, cúi đầu tiếp tục thu dọn, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Lý Lan vội đứng dậy, mỉm cười nói: "Hai người về rồi, không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi!"
Cô vẫn đảm nhận chức hòa giải, song trong lòng rất rõ rằng: trong chuyện này, chị họ mình quá oan ức rồi.
Hoàng nhi lập tức phát hiện có chút không thích hợp, nghi ngờ nhìn Lý Quả đang cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lại nhìn dáng vẻ hung ác của hai cô gái xa lạ kia, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
Đúng là dọa chết cô mà, đi ra ngoài cả một ngày, không trở về cũng chẳng có tin tức, khiến cô vô cùng lo lắng.
"Lan Lan, chị về rồi". Lý Quả cười tít mắt, kéo tay Lý Lan, rất vui vẻ khi nhìn thấy cô.
Lý Lan vội hỏi tình hình của cô: "Sao rồi? Chị tìm được phòng chưa? Sao đi lâu vậy? Em nghĩ giữa trưa chị sẽ trở về chứ? Chị không về làm em rất lo đó".
"Cái đó, chị tìm được phòng rồi, vốn định giữa trưa sẽ quay về, nhưng lại có chút việc nên không về được". Lý Quả suy nghĩ một chút, mới nói tóm tắt cho Lý Lan.
Trong lòng đang do dự xem có nên nói cho cô ấy biết mình ở cùng với Mặc Nhật Tỳ không, lại càng không dám nói, mình nhìn thấy rất, rất nhiều rắn, bị dọa ngất xỉu nên không về được.
"Chị trọ ở đâu? Sau này em có thể đến chơi bất cứ lúc nào, thật tốt quá". Lý Lan cực kỳ vui sướng, lôi kéo cô, líu ríu không ngừng.
Hoàng nhi tò mò nhìn Lý Lan, vẫn ngoan ngoãn đi theo hai người.
"Chị..." Lý Quả nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Song, Lý Lan hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Lý Quả, bởi vì cô chợt phát hiện ra khuôn mặt thanh tú của Hoàng nhi vẫn đang đi theo phía sau.
"Woa, chị, cô ấy là ai vậy?"
"Cô ấy là..."
Lý Quả không biết nên giới thiệu Hoàng nhi như thế nào, chẳng lẽ lại nói Hoàng nhi là người hầu của gia đình Mặc Nhật Tỳ, chuyên chăm sóc cho mình?
"À, em biết rồi, cô ấy là bạn mới của chị, cùng thuê trọ với chị, đúng không?" Lý Lan tự hỏi tự đáp, không đợi Lý Quả trả lời, liền tự suy đoán thân phận của Hoàng nhi.
Lý Quả bị suy đoán của cô làm cho á khẩu, đành gật gật đầu, coi như cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó, mình đỡ mất công giải thích.
"Hoàng nhi, đây là Lý Lan, em họ của tôi, cũng là bạn học nữa". Lý Quả giới thiệu Lý Lan cho Hoàng nhi biết.
Hóa ra là em họ của tiểu thư, vậy nguy rồi, Hoàng nhi vội cung kính nói: "Tiểu thư Lý, tôi là Hoàng nhi, ngài cứ gọi tôi là Hoàng nhi đi".
"Hoàng nhi? Không cần khách sáo thế đâu, cái gì mà tiểu thư Lý, gọi tôi là Tiểu Lan hoặc Lan Lan là được". Lý Lan bị dáng vẻ nhã nhặn của Hoàng nhi khiến cho có chút bối rối, vội nói.
Hoàng nhi không dám hỏi lại, đành phải nhỏ giọng đáp ứng.
"Rồi, rồi, Lan Lan, chị về lấy ít đồ. Sau này nếu có tiết chị sẽ trở lại, không có lớp thì chị định đi tìm việc làm". Lý Quả sợ Lý Lan nghi ngờ, liền vội vàng dời sự chú ý của cô.
Lý Lan nghe xong, trong lòng hơi buồn. Lý Quả chuyển đi, chỉ còn cô đối mặt với hai người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân, bình thường quan hệ cũng không tốt lắm, Lý Quả đi rồi, cô liền cảm thấy có chút cô đơn, giống như mất đi chỗ dựa.
"Quả Quả, em không nỡ xa chị."
Nếu không phải vì hai người kia, sao Quả Quả phải chuyển đi? Đúng là cố ý gây sự, ép chết người ta mà! Hiện tại, Lý Lan thật sự giận hai người kia.
Nghe Lý Lan nói, trong lòng Lý Quả vô cùng khó chịu, hiện giờ mọi chuyện thành ra thế này, khiến cô có chút không kịp trở tay. Cô chưa từng nghĩ đến, tình bạn nhiều năm lại yếu ớt như vậy, trong lòng chua xót, cô ôm lấy Lý Lan, nói: "Chị cũng không nỡ".
Hoàng nhi đứng một bên, thấy hai người như thế, lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như sắp khóc.
Một lúc sau, hai người mới cùng đi về ký túc xá, chỉ có điều, vẫn có rất nhiều người nhận ra Lý Quả, chỉ trỏ, bàn tán không ngừng.
Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ, nhưng lại chẳng thể biện minh gì. Mãi đến khi về ký túc xá vắng người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lan Lan, cô ấy thế nào rồi?" Lý Quả lấy tiểu hắc xà từ trong túi ra, đặt lên giường, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, đồ dùng cá nhân của mình, vừa sắp xếp vừa hỏi.
Lý Lan rót trà cho Hoàng nhi xong, liền ngồi xuống, nhìn Lý Quả thu dọn đồ đạc, thờ ơ nói: "Không có việc gì, chắc là xuất viện rồi, chị không cần quan tâm đâu, không liên quan đến chị mà".
Ngừng một chút, Lý Quả thầm thở dài, tất cả mọi chuyện đều như một giấc mơ, có lúc cô không thể chấp nhận nổi.
"Dù sao thì chị cũng có liên quan, bây giờ bọn họ không sao nữa, chị cũng yên tâm, ít nhất là an lòng."
"Tiểu thư, để em sắp xếp cho". Hoàng nhi mở to hai mắt, mù mờ đứng nghe. Lúc thấy Lý Quả tự mình động tay, không chút nghĩ ngợi vội đi đến bên cạnh, nhận lấy mấy thứ trên tay Lý Quả, nói.
Tiểu thư? Lý Lan mở to hai mắt, cảm thấy cách gọi này thật kỳ lạ.
"Hoàng nhi, cô cứ ngồi đi, cô không biết sắp xếp đồ của tôi thế nào, cũng không biết tôi muốn lấy cái gì, cô cứ ngồi nhìn là được rồi. Lát nữa cô còn phải xách đồ giúp tôi đó". Lý Quả vội ngăn cản Hoàng nhi, cô thật không quen sai khiến người khác.
"Tiểu thư, được rồi ạ". Hoàng nhi đành phải bỏ đồ trong tay xuống, đứng sang bên cạnh, nhìn Lý Quả.
Lý Lan hết nhìn Lý Quả, lại nhìn Hoàng nhi, đầy một bụng nghi vấn, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
"Chị, vì sao cô ấy lại gọi chị là tiểu thư?" Cô cố bĩu môi, ý chỉ Hoàng nhi.
Lý Quả biết không thể giấu nữa, không nói thật với cô thì sớm muộn gì cô cũng biết, dù sao vẫn là chị em, cô không thể lừa cô ấy được.
"Lan Lan à, thật ra chị không hề thuê phòng trọ, chị ở nhờ nhà Mặc Nhật Tỳ, Hoàng nhi là người hầu nhà anh ta, theo về giúp chị lấy đồ."
Hả! Lý Lan nghe xong, mồm há hốc, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả, vài giây sau mới tiêu hóa được lời của cô, vội đứng bật dậy, run run chỉ vào cô, hét lớn: "Chị, chị ở chung với anh ta?"
Đùng! Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo lắng. Chỉ có điều, đó cũng tính là ở chung sao? Chỉ cùng một mái nhà thôi mà, song, đúng là có chút mờ ám nhỉ?
"Nhà anh ta rất lớn, có rất nhiều phòng, chị chỉ ở tạm thôi mà". Cô thật không biết nên giải thích thế nào, có cảm giác như mình càng lau càng đen.
"Sao chị lại nghĩ tới chuyện đến ở nhà anh ta? Chị không sợ sẽ biến giả thành thật à?" Lý Lan kinh ngạc một lúc, sau đó khó hiểu hỏi.
Cô cảm thấy chị họ vẫn không mấy thiện cảm với Mặc Nhật Tỳ, vậy mà có thể đến ở nhà anh ta?
Lý Quả nghĩ ngợi một chút, đành phải kể hết chuyện gặp được Mặc Nhật Tỳ, cùng những chuyện trải qua gần đây. Nhưng cô không hề nhắc đến chuyện mình nhìn thấy hàng ngàn con rắn, chuyện mình ngất xỉu, và đương nhiên cả chuyện Mặc Nhật Tỳ thật sự rất giàu.
"Hóa ra là vậy, xem ra anh ta đối xử với chị rất tốt, chị, nhớ phải nắm thật chắc đó". Lý Lan nghe xong, chẳng những không phản đối, mà còn cổ vũ Lý Quả phải biết tận dụng, còn kèm thêm vẻ mặt hâm mộ.
Lúc này, Hoàng nhi vẫn đứng yên một chỗ, vội chen vào: "Tiểu thư Lý, chủ nhân rất tốt với tiểu thư". Bọn họ đều nhìn ra được, tiểu thư là người rất quan trọng.
Lý Quả nhất thời xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
"Chị, chị thật là hạnh phúc". Lý Lan có chút thương cảm nói.
Người ngốc có ngốc phúc! Lý Quả vừa lương thiện lại không thích tranh với người, chính chị ấy không biết mình có phúc mà thôi.
"Lan Lan, đừng nói lung tung, chị với anh ta không có gì cả. Chị chỉ ở tạm thôi, đến khi tìm được việc, chị sẽ chuyển đi."
Lý Quả có chút dở khóc dở cười, sao cô lại chẳng cảm nhận được hạnh phúc nhỉ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!
Hoàng nhi không thể nghe lọt nữa, lập tức kéo kéo ống tay áo của Lý Quả, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, chủ nhân đối với ngài rất tốt mà, vì sao ngài lại muốn chuyển đi nữa?"
"Cái, cái này, cô chưa hiểu được đâu, được rồi, cô ngoan ngoãn ngồi chờ đi, tôi sắp xong rồi". Cô thấy Hoàng nhi rất khờ khạo, lại sợ cô bé nói ra những điều kỳ quái, vội vàng dỗ cô bé ngồi nghỉ ngơi.
Hoàng nhi bị Lý Quả đẩy đến bên cạnh Lý Lan, bị bắt ngồi xuống, vẻ mặt có chút bất an.
"Cô ấy làm sao thế? Ngồi một lúc cũng không được à? Cô ấy vội về sao?" Lý Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng nhi, kỳ quái hỏi.
Đúng là quá quy củ, chẳng lẽ phép tắc của nhà giàu rất nghiêm sao? Người hầu không được tự do à?
"Đâu có, cô ấy là như vậy đấy". Lý Quả thật sự hết cách với thái độ kinh sợ của Hoàng nhi, cảm thấy Hoàng nhi rất có tính nô.
Lý Lan không nói thêm gì nữa, cũng bắt tay thu dọn giúp Lý Quả.
Trong lúc ba người đang bận rộn trong phòng thì Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân cũng chậm rãi đi về ký túc xá. Vừa vào cửa liền thấy được ba người, lập tức biến sắc mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả ba cùng quay lại, phát hiện hóa ra là hai người, liền cảm thấy hơi ngượng ngùng. Bầu không khí tự nhiên lúc trước lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi, tất cả đều im lặng.
"A, tôi còn tưởng là ai? Còn dám quay về à." Hà Tiểu Ngân vừa thấy kẻ thù liền đỏ hết cả mắt, hung dữ nói.
Sắc mặt Lý Quả thay đổi, cúi đầu tiếp tục thu dọn, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Lý Lan vội đứng dậy, mỉm cười nói: "Hai người về rồi, không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi!"
Cô vẫn đảm nhận chức hòa giải, song trong lòng rất rõ rằng: trong chuyện này, chị họ mình quá oan ức rồi.
Hoàng nhi lập tức phát hiện có chút không thích hợp, nghi ngờ nhìn Lý Quả đang cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lại nhìn dáng vẻ hung ác của hai cô gái xa lạ kia, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.