"Tiểu thư, bọn họ thật xấu mà!" Hoàng nhi xách theo túi lớn túi bé, đi ở phía sau, không nhịn được oán giận, vẻ mặt rất mất hứng.
Lý Quả chỉ biết cười khổ, nếu cô ấy biết trước đây bọn họ rất thân thiết, không biết sẽ nghĩ thế nào, có lẽ là rất khó hiểu.
"Tiểu thư, sau này không phải nhìn thấy bọn họ nữa rồi". Hoàng nhi có thể cảm nhận được trong lòng Lý Quả đang rất buồn, vô cùng chân thành nói.
Hiện tại, sao có thể nói không thấy thì sẽ không gặp chứ, cô thật sự không muốn gặp lại bọn họ, tránh được thì cứ tránh thôi.
"Tôi biết rồi". Lý Quả mỉm cười với Hoàng nhi, đồng ý nói.
Hoàng nhi nghe xong, vô cùng vui mừng. Nàng hy vọng tiểu thư sẽ vui vẻ, càng hi vọng tiểu thư sẽ hạnh phúc, bởi tiểu thư là người tốt, mới nhìn thoáng qua nàng đã thích tiểu thư rồi.
Từ xa, tài xế đã nhìn thấy hai người, lập tức xuống xe, vội vàng chạy tới, xách đồ cho hai người. Sau khi đợi hai người lên xe xong, mới khởi động xe trở về.
Gần nửa tiếng sau, rốt cuộc các cô cũng trở lại biệt thự, trời cũng vừa sẩm tối. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, vô cùng tĩnh lặng, quản gia Lâm đã đứng trước cửa biệt thự, tươi cười chào đón Lý Quả.
"Tiểu thư, ngài trở lại rồi". Vừa thấy Lý Quả bước ra, quản gia Lâm lập tức nghênh đón, cung kính hỏi thăm.
Lý Quả thấy ông ta, trong lòng chợt ấm áp, cười nói: "Đúng vậy, quản gia Lâm, chúng tôi về rồi".
"Chủ nhân đang đợi tiểu thư cùng dùng bữa, tiểu thư mau vào đi, đồ cứ để bọn họ sắp xếp". Quản gia Lâm bước sang bên, vươn tay làm tư thế mời, cung kính nói.
Mặc Nhật Tỳ về rồi? Lý Quả hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, gật gật đầu. Nghe theo lời quản gia Lâm, Lý Quả nhanh chóng bước vào, dù sao thì đây vẫn là nhà người ta, cô không thể tùy ý được.
Hoàng nhi và quản gia Lâm lập tức đi theo sau, cùng bước vào biệt thự, đi thẳng tới phòng khách.
"Quả Quả, em về rồi!" Mặc Nhật Tỳ vô cùng dịu dàng nói, đặt tờ báo xuống, hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Lý Quả có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy anh ta, chợt nhớ tới lời Lý Lan nói, tim cô dường như đập rộn lên, liếc Mặc Nhật Tỳ một cái, lại cúi đầu, khẽ nói: "Tôi đã trở về".
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, hắn liền nắm lấy tay cô, dắt cô đi về phía phòng ăn.
"Trở về là tốt rồi!"
Lý Quả chỉ biết cười khổ, nếu cô ấy biết trước đây bọn họ rất thân thiết, không biết sẽ nghĩ thế nào, có lẽ là rất khó hiểu.
"Tiểu thư, sau này không phải nhìn thấy bọn họ nữa rồi". Hoàng nhi có thể cảm nhận được trong lòng Lý Quả đang rất buồn, vô cùng chân thành nói.
Hiện tại, sao có thể nói không thấy thì sẽ không gặp chứ, cô thật sự không muốn gặp lại bọn họ, tránh được thì cứ tránh thôi.
"Tôi biết rồi". Lý Quả mỉm cười với Hoàng nhi, đồng ý nói.
Hoàng nhi nghe xong, vô cùng vui mừng. Nàng hy vọng tiểu thư sẽ vui vẻ, càng hi vọng tiểu thư sẽ hạnh phúc, bởi tiểu thư là người tốt, mới nhìn thoáng qua nàng đã thích tiểu thư rồi.
Từ xa, tài xế đã nhìn thấy hai người, lập tức xuống xe, vội vàng chạy tới, xách đồ cho hai người. Sau khi đợi hai người lên xe xong, mới khởi động xe trở về.
Gần nửa tiếng sau, rốt cuộc các cô cũng trở lại biệt thự, trời cũng vừa sẩm tối. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, vô cùng tĩnh lặng, quản gia Lâm đã đứng trước cửa biệt thự, tươi cười chào đón Lý Quả.
"Tiểu thư, ngài trở lại rồi". Vừa thấy Lý Quả bước ra, quản gia Lâm lập tức nghênh đón, cung kính hỏi thăm.
Lý Quả thấy ông ta, trong lòng chợt ấm áp, cười nói: "Đúng vậy, quản gia Lâm, chúng tôi về rồi".
"Chủ nhân đang đợi tiểu thư cùng dùng bữa, tiểu thư mau vào đi, đồ cứ để bọn họ sắp xếp". Quản gia Lâm bước sang bên, vươn tay làm tư thế mời, cung kính nói.
Mặc Nhật Tỳ về rồi? Lý Quả hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, gật gật đầu. Nghe theo lời quản gia Lâm, Lý Quả nhanh chóng bước vào, dù sao thì đây vẫn là nhà người ta, cô không thể tùy ý được.
Hoàng nhi và quản gia Lâm lập tức đi theo sau, cùng bước vào biệt thự, đi thẳng tới phòng khách.
"Quả Quả, em về rồi!" Mặc Nhật Tỳ vô cùng dịu dàng nói, đặt tờ báo xuống, hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Lý Quả có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy anh ta, chợt nhớ tới lời Lý Lan nói, tim cô dường như đập rộn lên, liếc Mặc Nhật Tỳ một cái, lại cúi đầu, khẽ nói: "Tôi đã trở về".
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, hắn liền nắm lấy tay cô, dắt cô đi về phía phòng ăn.
"Trở về là tốt rồi!"