“Anh, anh…” Lý Quả vừa nôn vừa tức giận chỉ vào Mặc Nhật Tỳ, thân mình run rẩy, cảm thấy thật lạnh lẽo.
Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, dù sao hắn đã quyết định, từ hôm nay trở đi, cô đã bước vào đây rồi, thì đừng hòng nghĩ ra ngoài nữa. Bây giờ, trò chơi của hắn sẽ bắt đầu.
“Chẳng phải em vừa mới nói ăn ngon sao? Sao giờ lại nôn hết rồi? Không thích à?” Hắn lại gắp thêm những món tinh xảo vào bát của cô, cười nói, giống như không thấy cô nôn ra những thứ kinh khủng kia.
Biến thái! Trong lòng Lý Quả chỉ có mỗi suy nghĩ này, cô thật sự buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến mình đã ăn những con rắn sặc sỡ sắc màu kia, cô liền muốn phun ra, toàn thân nổi hết da gà.
“Không cần.” Cô vừa phun vừa muốn tránh xa những món ăn tinh xảo kia.
Mặc Nhật Tỳ vẫn mỉm cười, nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Quả.
Trong bụng có cái gì đều tuôn ra hết, Lý Quả vẫn tiếp tục nôn cho đến khi phun cả mật xanh mật vàng.
Quản gia Lâm có chút lo lắng, ông ta không hiểu tại sao Vương lại dọa tiểu thư như thế? Rõ ràng là những đồ ăn bình thường, Vương cứ nói là thịt rắn, bản thân mình cũng là rắn, sao có thể ăn thịt đồng loại được?
Hoàng nhi vô cùng lo lắng, hai mắt đã sớm ửng hồng. Nếu không phải quản gia Lâm ngăn nàng thì nàng đã chạy ngay đến để chăm sóc cho tiểu thư rồi. Nhìn tiểu thư khổ sở như vậy, nàng cũng thấy khổ sở theo.
“Thịt rắn ăn vừa ngon lại rất giàu dinh dưỡng, chẳng phải có rất nhiều người thích ăn sao? Tôi nghĩ em thích ăn, nên đặc biệt dặn dò nhà bếp. À, đúng rồi, con rắn hôm nay dọa em ngất đi, tôi đã bắt nó làm thịt rồi, để báo thù giúp em đó”. Mặc Nhật Tỳ giống như ngại cô phun chưa đủ, liền cười tít mắt, tiếp tục hành hạ Lý Quả.
“Anh, anh đừng nói nữa!”
Thật quá tàn nhẫn, con rắn kia cũng đâu tổn thương cô, vì sao lại giết nó? Giết thì cứ giết, lại còn cố tình nấu cho cô ăn, đúng là rất quá đáng mà!
Nàng bị giết rồi à? Hoàng nhi chớp chớp mắt, nhưng nàng vẫn sống rất tốt, còn đứng ở đây nữa mà! Vì sao Vương lại lừa gạt tiểu thư, lại trêu chọc khiến tiểu thư khó chịu? Vương có ý gì đây? Hoàng nhi càng nghĩ càng không hiểu, song nàng không dám nói lung tung. Nàng vô cùng kinh sợ Vương, cho nên đành xin lỗi tiểu thư vậy.
Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, dù sao hắn đã quyết định, từ hôm nay trở đi, cô đã bước vào đây rồi, thì đừng hòng nghĩ ra ngoài nữa. Bây giờ, trò chơi của hắn sẽ bắt đầu.
“Chẳng phải em vừa mới nói ăn ngon sao? Sao giờ lại nôn hết rồi? Không thích à?” Hắn lại gắp thêm những món tinh xảo vào bát của cô, cười nói, giống như không thấy cô nôn ra những thứ kinh khủng kia.
Biến thái! Trong lòng Lý Quả chỉ có mỗi suy nghĩ này, cô thật sự buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến mình đã ăn những con rắn sặc sỡ sắc màu kia, cô liền muốn phun ra, toàn thân nổi hết da gà.
“Không cần.” Cô vừa phun vừa muốn tránh xa những món ăn tinh xảo kia.
Mặc Nhật Tỳ vẫn mỉm cười, nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Quả.
Trong bụng có cái gì đều tuôn ra hết, Lý Quả vẫn tiếp tục nôn cho đến khi phun cả mật xanh mật vàng.
Quản gia Lâm có chút lo lắng, ông ta không hiểu tại sao Vương lại dọa tiểu thư như thế? Rõ ràng là những đồ ăn bình thường, Vương cứ nói là thịt rắn, bản thân mình cũng là rắn, sao có thể ăn thịt đồng loại được?
Hoàng nhi vô cùng lo lắng, hai mắt đã sớm ửng hồng. Nếu không phải quản gia Lâm ngăn nàng thì nàng đã chạy ngay đến để chăm sóc cho tiểu thư rồi. Nhìn tiểu thư khổ sở như vậy, nàng cũng thấy khổ sở theo.
“Thịt rắn ăn vừa ngon lại rất giàu dinh dưỡng, chẳng phải có rất nhiều người thích ăn sao? Tôi nghĩ em thích ăn, nên đặc biệt dặn dò nhà bếp. À, đúng rồi, con rắn hôm nay dọa em ngất đi, tôi đã bắt nó làm thịt rồi, để báo thù giúp em đó”. Mặc Nhật Tỳ giống như ngại cô phun chưa đủ, liền cười tít mắt, tiếp tục hành hạ Lý Quả.
“Anh, anh đừng nói nữa!”
Thật quá tàn nhẫn, con rắn kia cũng đâu tổn thương cô, vì sao lại giết nó? Giết thì cứ giết, lại còn cố tình nấu cho cô ăn, đúng là rất quá đáng mà!
Nàng bị giết rồi à? Hoàng nhi chớp chớp mắt, nhưng nàng vẫn sống rất tốt, còn đứng ở đây nữa mà! Vì sao Vương lại lừa gạt tiểu thư, lại trêu chọc khiến tiểu thư khó chịu? Vương có ý gì đây? Hoàng nhi càng nghĩ càng không hiểu, song nàng không dám nói lung tung. Nàng vô cùng kinh sợ Vương, cho nên đành xin lỗi tiểu thư vậy.