“ Anh, quá tàn nhẫn, sao anh có thể làm vậy? Nó đâu có tổn thương tôi ”. Lý Quả nôn khan, cuối cùng cũng phun hết mọi thứ trong bụng ra, đến cả nước mật cũng ra hết, toàn thân vô lực, ngồi thở ở trên ghế, tức giận mắng.
Mặc Nhật Tỳ cười dịu dàng, còn chủ động vươn tay vuốt tóc cô, nói: “ Không phải em thích hắn sao? Chúng nó cũng thích em, em ăn chúng, chúng cũng không trách em đâu ”.
Lý Quả rất muốn hất tay anh ta xuống, nhưng hoàn toàn vô lực, hơn nữa, Mặc Nhật Tỳ lại gần sát như vậy, cô có muốn tránh cũng chẳng được.
“ Anh đã hỏi ý tôi chưa? Tôi đồng ý sao? Tôi nguyện ý à? Đừng nói với tôi, anh nuôi nhiều rắn như thế, không phải là làm vật cưng mà là để ăn nhé? ” Càng nói Lý Quả càng trợn tròn hai mắt, cảm thấy người đàn ông đẹp trai trước mắt này thật sự đáng giận.
Mặc Nhật Tỳ thật dở khóc dở cười với cách nghĩ của Lý Quả, cô đúng là quá đáng yêu, quá dế lừa. Hắn thật không ngờ cô lại có thể nghĩ thành như thế.
“ Em rất thông minh ”. Hắn cũng hùa theo cô, về sau, cuộc sống của hắn sẽ bớt nhàm chán rồi.
Tâm thần! Biến thái! Lý Quả chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này không còn là trí thức nữa, mà giống ma quỷ hơn. Đúng là ‘ người không thể nhìn bên ngoài, biển chẳng thể đo bằng đấu ’, bảo cô ăn rắn mỗi ngày, thà bảo cô chết đi còn hơn.
“ Tôi, tôi phải về ”. Lý Quả mở to mắt, cố nén ác tâm, dùng hết khí lực nói.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, ngón tay nắm lấy cằm Lý Quả, khẽ nói: “ Em, không thể trở về được nữa. ”
Lý Quả muốn né người, nhưng lại bị lời của anh ta dọa cho suýt thì ngã xuống.
“ Quản gia Lâm, đưa tiểu thư về phòng ”. Hắn thu tay, nhàn nhạt nói với quản gia Lâm đang cung kính đứng bên cạnh.
Quản gia Lâm lập tức tiến lên, cung kính đáp: “ Vâng, thưa chủ nhân. ”
Sau đó, lại quay về phía Lý Quả, cung kính nói: “ Tiểu thư, tôi đưa ngài về phòng ”.
“ Hoàng nhi, dìu tiểu thư về phòng ”. Quản gia Lâm không dám đỡ Lý Quả, vội nói với Hoàng nhi, nâng Lý Quả đang vô lực về phòng.
“ Tôi, tôi phải về, đưa tôi về. ” Lý Quả cố gắng giãy dụa, song cô hoàn toàn chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể lẩm bẩm. Sau cùng, đành phải để quản gia Lâm và Hoàng nhi đỡ mình về phòng.
Chọc lầm xà vương lưu manh
Mặc Nhật Tỳ cười dịu dàng, còn chủ động vươn tay vuốt tóc cô, nói: “ Không phải em thích hắn sao? Chúng nó cũng thích em, em ăn chúng, chúng cũng không trách em đâu ”.
Lý Quả rất muốn hất tay anh ta xuống, nhưng hoàn toàn vô lực, hơn nữa, Mặc Nhật Tỳ lại gần sát như vậy, cô có muốn tránh cũng chẳng được.
“ Anh đã hỏi ý tôi chưa? Tôi đồng ý sao? Tôi nguyện ý à? Đừng nói với tôi, anh nuôi nhiều rắn như thế, không phải là làm vật cưng mà là để ăn nhé? ” Càng nói Lý Quả càng trợn tròn hai mắt, cảm thấy người đàn ông đẹp trai trước mắt này thật sự đáng giận.
Mặc Nhật Tỳ thật dở khóc dở cười với cách nghĩ của Lý Quả, cô đúng là quá đáng yêu, quá dế lừa. Hắn thật không ngờ cô lại có thể nghĩ thành như thế.
“ Em rất thông minh ”. Hắn cũng hùa theo cô, về sau, cuộc sống của hắn sẽ bớt nhàm chán rồi.
Tâm thần! Biến thái! Lý Quả chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này không còn là trí thức nữa, mà giống ma quỷ hơn. Đúng là ‘ người không thể nhìn bên ngoài, biển chẳng thể đo bằng đấu ’, bảo cô ăn rắn mỗi ngày, thà bảo cô chết đi còn hơn.
“ Tôi, tôi phải về ”. Lý Quả mở to mắt, cố nén ác tâm, dùng hết khí lực nói.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, ngón tay nắm lấy cằm Lý Quả, khẽ nói: “ Em, không thể trở về được nữa. ”
Lý Quả muốn né người, nhưng lại bị lời của anh ta dọa cho suýt thì ngã xuống.
“ Quản gia Lâm, đưa tiểu thư về phòng ”. Hắn thu tay, nhàn nhạt nói với quản gia Lâm đang cung kính đứng bên cạnh.
Quản gia Lâm lập tức tiến lên, cung kính đáp: “ Vâng, thưa chủ nhân. ”
Sau đó, lại quay về phía Lý Quả, cung kính nói: “ Tiểu thư, tôi đưa ngài về phòng ”.
“ Hoàng nhi, dìu tiểu thư về phòng ”. Quản gia Lâm không dám đỡ Lý Quả, vội nói với Hoàng nhi, nâng Lý Quả đang vô lực về phòng.
“ Tôi, tôi phải về, đưa tôi về. ” Lý Quả cố gắng giãy dụa, song cô hoàn toàn chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể lẩm bẩm. Sau cùng, đành phải để quản gia Lâm và Hoàng nhi đỡ mình về phòng.
Chọc lầm xà vương lưu manh