Hả!? Tặng quà cho bọn họ? Ngay lập tức, ánh mắt ba người sáng lên, không nén nổi hưng phấn, mặt mày rạng rỡ hận không thể nhào vào lòng người đàn ông này.
Mặc Nhật Tỳ khẽ cười, từ trong túi lấy ra ba món trang sức khác nhau, chia ra đưa tới trước mặt mỗi người.
“Á, là rắn.” Vu Tú Tình nhận lấy món trang sức, hóa ra là do vui quá nên không nhìn rõ vật trong tay nên mới hô lên.
“Không phải là rắn, là dây chuyền hình rắn.” Hà Tiểu Ngân cũng bị vật trong tay dọa cho hết hồn, sau đó mới phát hiện Mặc Nhật Tỳ tặng mình chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền hình rắn mà thôi.
Lý Lan giật mình, không nói thêm gì liền nhận lấy.
Mặc Nhật Tỳ cười híp mắt nhìn bọn họ thu hết biểu cảm của ba người vào đáy mắt rồi lại có chút đăm chiêu.
“Đúng rồi, Quả Quả cũng có phần.” Hắn giống như nhớ ra điều gì, lại lấy từ trong túi ra một vật cũng là một sợi dây hình rắn, chỉ có điều sợi dây này vô cùng giống với tiểu hắc xà.
Vu Tú Tình vội vàng nhận lấy sợi dây từ tay hắn, lập tức đứng lên đi đến bên giường Lý Quả: “Đây là quà Mặc Nhật Tỳ tặng cậu, nhanh cám ơn người ta đi.”
“Cám ơn nhiều.” Trên giường truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Lý Quả.
Còn Mặc Nhật Tỳ chỉ khẽ cười, cũng không để ý.
“Nhật Tỳ, anh thật sự rất thích rắn nha.” Ba cô gái nhìn dây chuyền hình rắn trong tay, rắn, rắn, rắn, tất cả đều là rắn, người đàn ông này thích rắn thành si rồi.
Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, gật đầu. Vô nghĩa, hắn cũng là rắn hơn nữa còn là thủ lĩnh, nếu như đến cả chính mình còn không thích thì thích cái gì chứ?
“Nhật Tỳ, anh có bạn gái chưa?” Vu Tú Tình lấy dũng khí một lúc lâu, cuối cùng mới đỏ mặt, đầu cũng không dám nâng lên, hỏi.
Hà Tiểu Ngân và Lý Lan nghe xong ánh mắt lập tức lóe sáng nhìn hắn chờ đợi.
“Chưa có.” Mặc Nhật Tỳ suy nghĩ một chút liền đáp.
Lời của hắn ngay lập tức khiến cho ba người bùng nổ, sau khi nhìn nhau một lượt, Vu Tú Tình mới xấu hổ, tiên phong nói: “Vậy em có thể làm bạn gái anh được không?”
“Không được, mình cũng muốn làm bạn gái của anh ấy.” Hà Tiểu Ngân không chịu, bị bạn giành nói trước, lập tức cũng thổ lộ.
Lý Lan thì cắn chặt môi dưới, do dự, nhát gan không biết mở miệng như thế nào.
Cái gì? Điên rồi sao? Lý Quả đang nằm trên giường nghe thấy, vội nhấc chăn lên, thò đầu ra, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mặc Nhật Tỳ không chút bối rối, nữ nhân lớn mật hắn đã thấy nhiều rồi, còn có đêm khuya leo lên giường hắn chủ động dâng hiến, dạng gì cũng có, chỉ đơn giản muốn làm bạn gái của hắn như thế thực có chút thành ý.
“Nhật Tỳ, chọn em đi, em sẽ chăm sóc tốt sủng vật của anh.” Vu Tú Tình không ngừng cố gắng, yêu ai yêu cả đường đi, đến cả con rắn mình sợ nhất cũng yêu.
Hà Tiểu Ngân đương nhiên không chịu thua, tại sao cô ấy làm được mà mình thì không chứ?
“Em sẽ xem sủng vật của anh như trân bảo, so với cô ấy còn tốt hơn.”
Hai người thường ngày vẫn là bạn tốt hiện tại chỉ vì một người đàn ông mà bắt đầu trở mặt.
Lý Lan nhìn hai người, suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ bước sang một bên. Cô quyết định rút lui, người đàn ông này tuy tốt nhưng có nhiều cô gái yêu mến như vậy, cho dù ra sao thì cô cũng không tranh giành được, không bằng sớm buông tha đi.
“Các cậu điên rồi? Vì một người đàn ông như thế có đáng giá không?” Cuối cùng Lý Quả không nhịn nổi nữa, đùng đùng nổi giận, mặc kệ Mặc Nhật Tỳ vẫn đang ở đó.
“Chúng mình không điên.” Ai ngờ, hai người này không hiểu được lòng tốt của cô, trừng mắt nhìn còn đồng thanh hô lên.
Lý Quả tức đến không nói nên lời, ngày thường cô không tranh cãi ầm ỹ với bọn họ, hiện tại càng không cần phải nói. Cô lập tức trừng mắt lườm Mặc Nhật Tỳ vài lần sau đó liền quay về giường mặc kệ bọn họ.
“Nhật Tỳ, anh nói gì đi.” Vu Tú Tình quay sang Mặc Nhật Tỳ nũng nịu nói, phong tình vạn chủng, ánh mắt dịu dàng nghĩ muốn dụ dỗ hắn.
Hà Tiểu Ngân không chịu yếu thế, vẻ mặt e thẹn trong mắt tràn đầy tình ý, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Mặc Nhật Tỳ vẫn mỉm cười như cũ, thản nhiên đón nhận ánh mắt mê đắm của hai người, sau khi không dấu vết lướt nhìn cả bốn người, vẻ mặt hắn vừa chân thành lại vừa nhã nhặn nói: “Các cô là chị em tốt, tôi đều thích.”
Đều thích? Mấy cô gái nghe vậy liền kinh ngạc, đều thích, phải làm sao bây giờ? Vu Tú Tình giận đến nỗi trừng mắt oán hận liếc Hà Tiểu Ngân bên cạnh, đều do cô ta muốn cùng mình tranh đoạt, nếu không Mặc Nhật Tỳ nhất định là của mình rồi.
Mặc Nhật Tỳ khẽ cười, từ trong túi lấy ra ba món trang sức khác nhau, chia ra đưa tới trước mặt mỗi người.
“Á, là rắn.” Vu Tú Tình nhận lấy món trang sức, hóa ra là do vui quá nên không nhìn rõ vật trong tay nên mới hô lên.
“Không phải là rắn, là dây chuyền hình rắn.” Hà Tiểu Ngân cũng bị vật trong tay dọa cho hết hồn, sau đó mới phát hiện Mặc Nhật Tỳ tặng mình chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền hình rắn mà thôi.
Lý Lan giật mình, không nói thêm gì liền nhận lấy.
Mặc Nhật Tỳ cười híp mắt nhìn bọn họ thu hết biểu cảm của ba người vào đáy mắt rồi lại có chút đăm chiêu.
“Đúng rồi, Quả Quả cũng có phần.” Hắn giống như nhớ ra điều gì, lại lấy từ trong túi ra một vật cũng là một sợi dây hình rắn, chỉ có điều sợi dây này vô cùng giống với tiểu hắc xà.
Vu Tú Tình vội vàng nhận lấy sợi dây từ tay hắn, lập tức đứng lên đi đến bên giường Lý Quả: “Đây là quà Mặc Nhật Tỳ tặng cậu, nhanh cám ơn người ta đi.”
“Cám ơn nhiều.” Trên giường truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Lý Quả.
Còn Mặc Nhật Tỳ chỉ khẽ cười, cũng không để ý.
“Nhật Tỳ, anh thật sự rất thích rắn nha.” Ba cô gái nhìn dây chuyền hình rắn trong tay, rắn, rắn, rắn, tất cả đều là rắn, người đàn ông này thích rắn thành si rồi.
Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, gật đầu. Vô nghĩa, hắn cũng là rắn hơn nữa còn là thủ lĩnh, nếu như đến cả chính mình còn không thích thì thích cái gì chứ?
“Nhật Tỳ, anh có bạn gái chưa?” Vu Tú Tình lấy dũng khí một lúc lâu, cuối cùng mới đỏ mặt, đầu cũng không dám nâng lên, hỏi.
Hà Tiểu Ngân và Lý Lan nghe xong ánh mắt lập tức lóe sáng nhìn hắn chờ đợi.
“Chưa có.” Mặc Nhật Tỳ suy nghĩ một chút liền đáp.
Lời của hắn ngay lập tức khiến cho ba người bùng nổ, sau khi nhìn nhau một lượt, Vu Tú Tình mới xấu hổ, tiên phong nói: “Vậy em có thể làm bạn gái anh được không?”
“Không được, mình cũng muốn làm bạn gái của anh ấy.” Hà Tiểu Ngân không chịu, bị bạn giành nói trước, lập tức cũng thổ lộ.
Lý Lan thì cắn chặt môi dưới, do dự, nhát gan không biết mở miệng như thế nào.
Cái gì? Điên rồi sao? Lý Quả đang nằm trên giường nghe thấy, vội nhấc chăn lên, thò đầu ra, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mặc Nhật Tỳ không chút bối rối, nữ nhân lớn mật hắn đã thấy nhiều rồi, còn có đêm khuya leo lên giường hắn chủ động dâng hiến, dạng gì cũng có, chỉ đơn giản muốn làm bạn gái của hắn như thế thực có chút thành ý.
“Nhật Tỳ, chọn em đi, em sẽ chăm sóc tốt sủng vật của anh.” Vu Tú Tình không ngừng cố gắng, yêu ai yêu cả đường đi, đến cả con rắn mình sợ nhất cũng yêu.
Hà Tiểu Ngân đương nhiên không chịu thua, tại sao cô ấy làm được mà mình thì không chứ?
“Em sẽ xem sủng vật của anh như trân bảo, so với cô ấy còn tốt hơn.”
Hai người thường ngày vẫn là bạn tốt hiện tại chỉ vì một người đàn ông mà bắt đầu trở mặt.
Lý Lan nhìn hai người, suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ bước sang một bên. Cô quyết định rút lui, người đàn ông này tuy tốt nhưng có nhiều cô gái yêu mến như vậy, cho dù ra sao thì cô cũng không tranh giành được, không bằng sớm buông tha đi.
“Các cậu điên rồi? Vì một người đàn ông như thế có đáng giá không?” Cuối cùng Lý Quả không nhịn nổi nữa, đùng đùng nổi giận, mặc kệ Mặc Nhật Tỳ vẫn đang ở đó.
“Chúng mình không điên.” Ai ngờ, hai người này không hiểu được lòng tốt của cô, trừng mắt nhìn còn đồng thanh hô lên.
Lý Quả tức đến không nói nên lời, ngày thường cô không tranh cãi ầm ỹ với bọn họ, hiện tại càng không cần phải nói. Cô lập tức trừng mắt lườm Mặc Nhật Tỳ vài lần sau đó liền quay về giường mặc kệ bọn họ.
“Nhật Tỳ, anh nói gì đi.” Vu Tú Tình quay sang Mặc Nhật Tỳ nũng nịu nói, phong tình vạn chủng, ánh mắt dịu dàng nghĩ muốn dụ dỗ hắn.
Hà Tiểu Ngân không chịu yếu thế, vẻ mặt e thẹn trong mắt tràn đầy tình ý, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Mặc Nhật Tỳ vẫn mỉm cười như cũ, thản nhiên đón nhận ánh mắt mê đắm của hai người, sau khi không dấu vết lướt nhìn cả bốn người, vẻ mặt hắn vừa chân thành lại vừa nhã nhặn nói: “Các cô là chị em tốt, tôi đều thích.”
Đều thích? Mấy cô gái nghe vậy liền kinh ngạc, đều thích, phải làm sao bây giờ? Vu Tú Tình giận đến nỗi trừng mắt oán hận liếc Hà Tiểu Ngân bên cạnh, đều do cô ta muốn cùng mình tranh đoạt, nếu không Mặc Nhật Tỳ nhất định là của mình rồi.