Hắn nên làm gì với cô đây? Lúc này, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, có chút do dự, không biết phải làm thế nào mới tốt, hay là chấm dứt thôi?
Mùi hương ấm áp phả vào mặt, hắn tham lam hít vào, không nỡ rời khỏi cô. Hình như hắn đã thích cái cảm giác này rồi, ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô, nghe cô nói chuyện với mình, thậm chí là bảo vệ mình.
Hắn, đã không thể tách khỏi cô rồi!
Ngón tay thon dài dịu dàng xoa mặt Lý Quả, cảm nhận hô hấp không an bình cùng tiếng tim đập hơi dồn dập của cô. Thế giới như chìm lắng trong sự yên tĩnh này, đột nhiên, hắn phát hiện mình rất thích cảm giác đó, mấy ngàn năm qua, hắn chưa từng yên bình như bây giờ.
Nếu có thể cứ như vậy mãi thì thật là tốt biết bao. Tron đầu hắn chợt thoáng qua ý nghĩ này, chỉ là, hắn không hề thấy kinh ngạc, mà lại có chút chờ mong. Sau đó, hắn liền mỉm cười, càng dựa sát đầu vào cổ cô.
Tiếp đó, thân thể hắn liền biến hóa, chẳng còn bóng người nào nữa, mà bên cổ Lý Quả lại xuất hiện một con rắn đen, đang dính chặt lấy cô, giống như muốn hút hết sự ấm áp của cô.
Vài giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng, hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi lặng lẽ đi đến bên giường.
Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn cô gái đang ngủ không được ngon giấc trên giường, rồi vươn tay vuốt nhẹ tóc cô.
Cô đúng là quá cả tin mà, vừa sợ rắn lại dám nuôi rắn, thật đúng là một cô gái đầy mâu thuẫn!
Tay hắn khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Lý Quả, rồ lướt qua mắt, mũi đến cánh môi xinh, sau đó vội vàng thu về.
Sao hắn lại ở đây? Tầm mắt của hắn lại chiếu thẳng lên người tiểu hắc xà đang tựa vào cổ Lý Quả, mà tiểu hắc xà kia giống như không hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục vùi đầu ngáy to.
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ tối lại, lập tức đưa tay định bắt lấy tiểu hắc xà, nhưng ‘vụt’ một tiếng, tiểu hắc xà đã biến mất.
“Ngươi không được chạm vào ta.” Thanh âm quen thuộc vang lên, khiến người ta kinh hãi là thanh âm này giống y hệ giọng nói của Mặc Nhật Tỳ.
“Ngươi cũng không được ở bên cạnh nàng”. Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh nói, giống như thanh âm này đối với hắn hoàn toàn không xa lạ, không đáng để kinh ngạc.
Mùi hương ấm áp phả vào mặt, hắn tham lam hít vào, không nỡ rời khỏi cô. Hình như hắn đã thích cái cảm giác này rồi, ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô, nghe cô nói chuyện với mình, thậm chí là bảo vệ mình.
Hắn, đã không thể tách khỏi cô rồi!
Ngón tay thon dài dịu dàng xoa mặt Lý Quả, cảm nhận hô hấp không an bình cùng tiếng tim đập hơi dồn dập của cô. Thế giới như chìm lắng trong sự yên tĩnh này, đột nhiên, hắn phát hiện mình rất thích cảm giác đó, mấy ngàn năm qua, hắn chưa từng yên bình như bây giờ.
Nếu có thể cứ như vậy mãi thì thật là tốt biết bao. Tron đầu hắn chợt thoáng qua ý nghĩ này, chỉ là, hắn không hề thấy kinh ngạc, mà lại có chút chờ mong. Sau đó, hắn liền mỉm cười, càng dựa sát đầu vào cổ cô.
Tiếp đó, thân thể hắn liền biến hóa, chẳng còn bóng người nào nữa, mà bên cổ Lý Quả lại xuất hiện một con rắn đen, đang dính chặt lấy cô, giống như muốn hút hết sự ấm áp của cô.
Vài giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng, hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi lặng lẽ đi đến bên giường.
Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn cô gái đang ngủ không được ngon giấc trên giường, rồi vươn tay vuốt nhẹ tóc cô.
Cô đúng là quá cả tin mà, vừa sợ rắn lại dám nuôi rắn, thật đúng là một cô gái đầy mâu thuẫn!
Tay hắn khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Lý Quả, rồ lướt qua mắt, mũi đến cánh môi xinh, sau đó vội vàng thu về.
Sao hắn lại ở đây? Tầm mắt của hắn lại chiếu thẳng lên người tiểu hắc xà đang tựa vào cổ Lý Quả, mà tiểu hắc xà kia giống như không hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục vùi đầu ngáy to.
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ tối lại, lập tức đưa tay định bắt lấy tiểu hắc xà, nhưng ‘vụt’ một tiếng, tiểu hắc xà đã biến mất.
“Ngươi không được chạm vào ta.” Thanh âm quen thuộc vang lên, khiến người ta kinh hãi là thanh âm này giống y hệ giọng nói của Mặc Nhật Tỳ.
“Ngươi cũng không được ở bên cạnh nàng”. Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh nói, giống như thanh âm này đối với hắn hoàn toàn không xa lạ, không đáng để kinh ngạc.