"Cô cũng chỉ là đồ thấp hèn, cô dám đánh ông ta, tôi sẽ đánh cô." Chẳng biết có phải gần đây tích lũy quá nhiều hỏa khí hay không, Lý Quả thay đổi cực nhanh, vô cùng hung dữ, nói chuyện cực kỳ bạo lực.
Ngu Cơ bị chọc tức, chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với ả ta, Lý Quả chỉ là loài người nhỏ bé mà dám nói ngông cuồng, thật là quá căm phẫn rồi.
"Đồ tiện nhân, ngươi dám." Ả tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Lý Quả, hung ác nói.
Lý Quả chẳng chút sợ hãi, cũng trừng mắt lại, lạnh lùng nói: "Sao tôi không dám? Cô có muốn thử không?"
Cô thật sự, cực kỳ cần phát tiết, nếu cô gái xinh đẹp, hung dữ này dám làm, thì cô cũng không sợ.
"Ngươi..." Không ngờ, đổi lại là Ngu Cơ hơi hoảng sợ.
Lần đầu tiên kẻ kiêu ngạo như ả ta lại sinh lòng sợ hãi khi đối mặt với một nữ nhân không sợ chết, ngoại trừ đấu võ mồm ra, ả ta thật chẳng dám ra tay.
Lý Quả lạnh lùng nhìn Ngu Cơ, chẳng thèm đáp lời, nhưng ánh mắt và khí thế vô cùng hung hãn của cô đã thừa đè bẹp ả ta rồi.
"Chẳng qua chỉ là một con người, sao có thể xứng với Vương cao quý của chúng ta?" Ngu Cơ có chút chột dạ, cố gắng ưỡn ngực, nói.
Ai mà chẳng là người, cô ta không phải là người à? Nói gì vậy hả? Còn Vương nữa? Cô ta nghĩ mình là công chúa của quốc gia nào sao? Não úng nước chăng? Hay là muốn cãi nhau?
Lý Quả khinh thường nghĩ, vừa định đáp trả, đã thấy vẻ mặt đang hung dữ của Ngu Cơ lập tức thay đổi, liên tục lùi về sau, dáng vẻ kinh hãi, lo sợ.
Ngu Cơ không biết Lý Quả còn chưa biết bản thể của bọn họ là rắn, cho nên vừa dứt lời, ả ta đã cảm nhận được một ánh mắt vô cùng khủng bố chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt kia chính là của tiểu hắc xà trên tay Lý Quả, chỉ thấy tiểu hắc xà nâng người dậy, lạnh lùng nhìn ả.
Vương?! Ngu Cơ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí còn không ngừng lùi về sau.
Không phải Vương đã ra ngoài rồi sao? Sao Vương lại ở đây? Dọa chết ả rồi, vừa nãy Vương đã thấy hết rồi à? Trời ạ, ả tiêu đời rồi.
"Phu nhân, ngài hãy về phòng nghỉ đi. Mấy ngày nay ngài quá mệt mỏi, thân thể không được khỏe, nên đừng xuống đây thì hơn". Quản gia Lâm thấy thế, lập tức nói với Ngu Cơ, sau đó phất tay để hạ nhân đưa ả ta đi.
Ngu Cơ giống như con rối nghe theo sự sắp xếp của quản gia Lâm, im lặng lên lầu.
"Tiểu thư, thần kinh cô ta có chút vấn đề, ngài đừng để ý." Quản gia Lâm cười tít mắt, nói với Lý Quả, thái độ vô cùng hòa ái.
Ngu Cơ bị chọc tức, chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với ả ta, Lý Quả chỉ là loài người nhỏ bé mà dám nói ngông cuồng, thật là quá căm phẫn rồi.
"Đồ tiện nhân, ngươi dám." Ả tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Lý Quả, hung ác nói.
Lý Quả chẳng chút sợ hãi, cũng trừng mắt lại, lạnh lùng nói: "Sao tôi không dám? Cô có muốn thử không?"
Cô thật sự, cực kỳ cần phát tiết, nếu cô gái xinh đẹp, hung dữ này dám làm, thì cô cũng không sợ.
"Ngươi..." Không ngờ, đổi lại là Ngu Cơ hơi hoảng sợ.
Lần đầu tiên kẻ kiêu ngạo như ả ta lại sinh lòng sợ hãi khi đối mặt với một nữ nhân không sợ chết, ngoại trừ đấu võ mồm ra, ả ta thật chẳng dám ra tay.
Lý Quả lạnh lùng nhìn Ngu Cơ, chẳng thèm đáp lời, nhưng ánh mắt và khí thế vô cùng hung hãn của cô đã thừa đè bẹp ả ta rồi.
"Chẳng qua chỉ là một con người, sao có thể xứng với Vương cao quý của chúng ta?" Ngu Cơ có chút chột dạ, cố gắng ưỡn ngực, nói.
Ai mà chẳng là người, cô ta không phải là người à? Nói gì vậy hả? Còn Vương nữa? Cô ta nghĩ mình là công chúa của quốc gia nào sao? Não úng nước chăng? Hay là muốn cãi nhau?
Lý Quả khinh thường nghĩ, vừa định đáp trả, đã thấy vẻ mặt đang hung dữ của Ngu Cơ lập tức thay đổi, liên tục lùi về sau, dáng vẻ kinh hãi, lo sợ.
Ngu Cơ không biết Lý Quả còn chưa biết bản thể của bọn họ là rắn, cho nên vừa dứt lời, ả ta đã cảm nhận được một ánh mắt vô cùng khủng bố chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt kia chính là của tiểu hắc xà trên tay Lý Quả, chỉ thấy tiểu hắc xà nâng người dậy, lạnh lùng nhìn ả.
Vương?! Ngu Cơ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí còn không ngừng lùi về sau.
Không phải Vương đã ra ngoài rồi sao? Sao Vương lại ở đây? Dọa chết ả rồi, vừa nãy Vương đã thấy hết rồi à? Trời ạ, ả tiêu đời rồi.
"Phu nhân, ngài hãy về phòng nghỉ đi. Mấy ngày nay ngài quá mệt mỏi, thân thể không được khỏe, nên đừng xuống đây thì hơn". Quản gia Lâm thấy thế, lập tức nói với Ngu Cơ, sau đó phất tay để hạ nhân đưa ả ta đi.
Ngu Cơ giống như con rối nghe theo sự sắp xếp của quản gia Lâm, im lặng lên lầu.
"Tiểu thư, thần kinh cô ta có chút vấn đề, ngài đừng để ý." Quản gia Lâm cười tít mắt, nói với Lý Quả, thái độ vô cùng hòa ái.