Thần kinh có vấn đề? Nghe quản gia Lâm nói vậy, Lý Quả có chút dở khóc dở cười. Người sáng suốt đều nhìn ra được Ngu Cơ cố ý tìm cô để gây chuyện.
"Cám ơn ông, quản gia Lâm." Cô thật tâm nói lời cảm ơn, ai đối xử tốt với cô, cô đều biết.
Quản gia Lâm lập tức lắc đầu, rồi cung kính cúi đầu. Nếu không phải Vương đang ở đây thì Ngu Cơ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
"Tiểu thư, đừng để ý đến cô ta, chúng ta dùng bữa thôi." Hoàng nhi vô cùng nhanh trí, vội vàng nói. Nàng không muốn tâm tình của tiểu thư bị ảnh hưởng, làm tiểu thư mất hứng.
Lý Quả vừa gật đầu, đã bị Hoàng nhi kéo vào phòng ăn, quản gia Lâm cũng vội bước theo sau.
Lúc bọn họ bước vào, nhóm người hầu đã nối tiếp nhau đặt món ăn lên bàn rồi.
"Tiểu thư ăn thử đi". Hoàng nhi luống cuống gắp đồ ăn cho Lý Quả, cực kỳ cẩn trọng.
Sau khi Lý Quả kiểm tra kỹ càng điểm tâm Hoàng nhi gắp cho mình, mới dám bỏ vào miệng nhai. Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh tối hôm qua, trong lòng đã có bóng ma. Chỉ một lát sau, Lý Quả đã ăn no nê, liền đặt đũa xuống.
"Tiểu thư có muốn đi dạo một lúc không?" Quản gia Lâm thấy sắc mặt của Lý Quả khá tốt, liền đề nghị.
Lý Quả lắc đầu, cảm thấy bản thân không hợp với chỗ này, bèn nói: "Quản gia Lâm, tôi muốn về ký túc xá, Mặc Nhật Tỳ đi vắng, có thể phiền ông bảo người đưa tôi về được không?"
Đúng là không ngoài dự liệu, tiểu thư kiên trì muốn rời khỏi đây, nhưng Vương đã hạ lệnh, không được để tiểu thư rời đi.
"Hay là tiểu thư đợi chủ nhân về rồi nói với ngài ấy, tôi không thể quyết định được." Quản gia Lâm cung kính nói, vẻ mặt khó xử.
Lý Quả vô cùng phiền muộn, chờ anh ta về? Phải đợi đến khi nào đây? Nhưng thấy vẻ mặt khó xử của quản gia Lâm, cô có chút ngại ngùng, dù sao thì người ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi.
"Được rồi, chờ anh ta về sẽ nói." Cô nói.
Lúc này, quản gia Lâm mới thở phào một hơi, tiểu thư đúng là rất lương thiện và dễ nói chuyện, thật khiến người ta quý mến.
"Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư."
Lý Quả có chút xấu hổ khi nghe hai tiếng 'cảm ơn' này. Cô cũng đâu có làm gì, chỉ mang lại phiền phức cho bọn họ thôi, cô phải cám ơn bọn họ mới phải.
Trong lúc Lý Quả còn đang mải nghĩ, Hoàng nhi đã giành nói trước: "Tiểu thư, chúng ta ra bên ngoài ngắm hoa đi, ngoài kia hoa vừa đẹp lại nhiều nữa." Hoàng nhi hưng phấn nói, có thể dễ dàng nhận ra các cô gái trẻ đều thích thứ này.
"Cám ơn ông, quản gia Lâm." Cô thật tâm nói lời cảm ơn, ai đối xử tốt với cô, cô đều biết.
Quản gia Lâm lập tức lắc đầu, rồi cung kính cúi đầu. Nếu không phải Vương đang ở đây thì Ngu Cơ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
"Tiểu thư, đừng để ý đến cô ta, chúng ta dùng bữa thôi." Hoàng nhi vô cùng nhanh trí, vội vàng nói. Nàng không muốn tâm tình của tiểu thư bị ảnh hưởng, làm tiểu thư mất hứng.
Lý Quả vừa gật đầu, đã bị Hoàng nhi kéo vào phòng ăn, quản gia Lâm cũng vội bước theo sau.
Lúc bọn họ bước vào, nhóm người hầu đã nối tiếp nhau đặt món ăn lên bàn rồi.
"Tiểu thư ăn thử đi". Hoàng nhi luống cuống gắp đồ ăn cho Lý Quả, cực kỳ cẩn trọng.
Sau khi Lý Quả kiểm tra kỹ càng điểm tâm Hoàng nhi gắp cho mình, mới dám bỏ vào miệng nhai. Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh tối hôm qua, trong lòng đã có bóng ma. Chỉ một lát sau, Lý Quả đã ăn no nê, liền đặt đũa xuống.
"Tiểu thư có muốn đi dạo một lúc không?" Quản gia Lâm thấy sắc mặt của Lý Quả khá tốt, liền đề nghị.
Lý Quả lắc đầu, cảm thấy bản thân không hợp với chỗ này, bèn nói: "Quản gia Lâm, tôi muốn về ký túc xá, Mặc Nhật Tỳ đi vắng, có thể phiền ông bảo người đưa tôi về được không?"
Đúng là không ngoài dự liệu, tiểu thư kiên trì muốn rời khỏi đây, nhưng Vương đã hạ lệnh, không được để tiểu thư rời đi.
"Hay là tiểu thư đợi chủ nhân về rồi nói với ngài ấy, tôi không thể quyết định được." Quản gia Lâm cung kính nói, vẻ mặt khó xử.
Lý Quả vô cùng phiền muộn, chờ anh ta về? Phải đợi đến khi nào đây? Nhưng thấy vẻ mặt khó xử của quản gia Lâm, cô có chút ngại ngùng, dù sao thì người ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi.
"Được rồi, chờ anh ta về sẽ nói." Cô nói.
Lúc này, quản gia Lâm mới thở phào một hơi, tiểu thư đúng là rất lương thiện và dễ nói chuyện, thật khiến người ta quý mến.
"Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư."
Lý Quả có chút xấu hổ khi nghe hai tiếng 'cảm ơn' này. Cô cũng đâu có làm gì, chỉ mang lại phiền phức cho bọn họ thôi, cô phải cám ơn bọn họ mới phải.
Trong lúc Lý Quả còn đang mải nghĩ, Hoàng nhi đã giành nói trước: "Tiểu thư, chúng ta ra bên ngoài ngắm hoa đi, ngoài kia hoa vừa đẹp lại nhiều nữa." Hoàng nhi hưng phấn nói, có thể dễ dàng nhận ra các cô gái trẻ đều thích thứ này.