“Tức chết ta, tức chết ta rồi.” Vừa bước vào phòng mình, sắc mặt trắng bệch của Ngu Cơ lập tức thay đổi, liên tục ầm ỹ, sau đó liền ném đồ lung tung, trút hết cơn giận không thể phát tiết với Lý Quả.
Khi nào thì ả ta phải chịu nhục như vậy? Một người yểu điệu như ả sao có thể chịu nổi đây?
Nô tỳ theo hầu sợ tới mức không dám lên tiếng, run rẩy cúi đầu, sợ mình sẽ bị vạ lây. Bọn họ biết tính tình của nữ chủ tử này luôn không tốt, cũng chưa từng nể mặt quản gia Lâm chứ đừng nói tới bọn họ.
“Nữ nhân đê tiện, cứ chờ đó.” Qua một lúc lâu, rốt cuộc ả cũng phát tiết xong, vô cùng mệt mỏi ngồi xuống thở phì phò, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm dữ tợn.
Lời của ả khiến cho nô tỳ bên cạnh thầm kinh sợ, không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho Lý Quả. Nghe nói vị tiểu thư đó rất lương thiện, hơn nữa Vương còn đặc biệt chiếu cố nàng, ngay cả quản gia Lâm cũng chẳng được đãi ngộ như thế.
Trút xong cơn giận, Ngu Cơ liền ung dung uống trà, bắt đầu động não, nghĩ xem nên đối phó với Lý Quả như thế nào.
“Tiểu thư, nơi đây đẹp quá!” Sau khi ra bên ngoài biệt thự, miệng Hoàng nhi liền hoạt động liên tục, hai mắt càng tham lam hơn, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
Lý Quả cảm thấy nơi này đúng là rất đẹp, nói là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không quá. Biển hoa như trải dài vô tận, phía xa xa có rất nhiều cây ăn quả, rừng cây um tùm, rậm rạp. Cảnh sắc ở công viên cũng chưa chắc được như thế, ít nhất thì đây là nơi đẹp nhất mà cô từng thấy.
“Tiểu thư, em đi hái ít hoa cho ngài nhé.” Hiện tại tâm tình Hoàng nhi rất ngữa ngáy, tay lại càng ngứa hơn, đã chẳng thể thỏa mãn với việc chỉ đứng nhìn nữa, vì vậy liền vội vàng nói.
“Không cần ddaaum Hoàng nhi.” Lý Quả vội ngăn cản, nhưng Hoàng nhi đã nhanh tay ngắt hai bông hoa rồi.
Hoàng nhi chẳng them để ý, những bông hoa kia có ngắt đi thì cũng dài nhanh thôi, chỉ cần tiểu thư vui vẻ thì ngắt vài bông có sao đâu?
“Nếu tiểu thư thích, về sau cứ bảo Hoàng nhi ngắt một ít để trong phòng ngài.” Quản gia Lâm vẫn đi theo sau hai người, cười tít mắt nói.
Về sau? Tôi định hôm nay sẽ rời đi mà, trong lòng Lý Quả thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, bởi vì có nói cũng vô dụng, quản gia Lâm không thể quyết định, đành phải đợi Mặc Nhật Tỳ về thôi.
“Quản gia Lâm, khi nào Mặc Nhật Tỳ mới về?” Nghĩ ngợi một lúc, cô bèn hỏi, sợ muộn quá thì sẽ chẳng đi được.
Quản gia Lâm lắc đầu, thành thật nói: “Tiểu thư, tôi cũng không biết, chủ nhân không có nói.”
Khi nào thì ả ta phải chịu nhục như vậy? Một người yểu điệu như ả sao có thể chịu nổi đây?
Nô tỳ theo hầu sợ tới mức không dám lên tiếng, run rẩy cúi đầu, sợ mình sẽ bị vạ lây. Bọn họ biết tính tình của nữ chủ tử này luôn không tốt, cũng chưa từng nể mặt quản gia Lâm chứ đừng nói tới bọn họ.
“Nữ nhân đê tiện, cứ chờ đó.” Qua một lúc lâu, rốt cuộc ả cũng phát tiết xong, vô cùng mệt mỏi ngồi xuống thở phì phò, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm dữ tợn.
Lời của ả khiến cho nô tỳ bên cạnh thầm kinh sợ, không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho Lý Quả. Nghe nói vị tiểu thư đó rất lương thiện, hơn nữa Vương còn đặc biệt chiếu cố nàng, ngay cả quản gia Lâm cũng chẳng được đãi ngộ như thế.
Trút xong cơn giận, Ngu Cơ liền ung dung uống trà, bắt đầu động não, nghĩ xem nên đối phó với Lý Quả như thế nào.
“Tiểu thư, nơi đây đẹp quá!” Sau khi ra bên ngoài biệt thự, miệng Hoàng nhi liền hoạt động liên tục, hai mắt càng tham lam hơn, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
Lý Quả cảm thấy nơi này đúng là rất đẹp, nói là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không quá. Biển hoa như trải dài vô tận, phía xa xa có rất nhiều cây ăn quả, rừng cây um tùm, rậm rạp. Cảnh sắc ở công viên cũng chưa chắc được như thế, ít nhất thì đây là nơi đẹp nhất mà cô từng thấy.
“Tiểu thư, em đi hái ít hoa cho ngài nhé.” Hiện tại tâm tình Hoàng nhi rất ngữa ngáy, tay lại càng ngứa hơn, đã chẳng thể thỏa mãn với việc chỉ đứng nhìn nữa, vì vậy liền vội vàng nói.
“Không cần ddaaum Hoàng nhi.” Lý Quả vội ngăn cản, nhưng Hoàng nhi đã nhanh tay ngắt hai bông hoa rồi.
Hoàng nhi chẳng them để ý, những bông hoa kia có ngắt đi thì cũng dài nhanh thôi, chỉ cần tiểu thư vui vẻ thì ngắt vài bông có sao đâu?
“Nếu tiểu thư thích, về sau cứ bảo Hoàng nhi ngắt một ít để trong phòng ngài.” Quản gia Lâm vẫn đi theo sau hai người, cười tít mắt nói.
Về sau? Tôi định hôm nay sẽ rời đi mà, trong lòng Lý Quả thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, bởi vì có nói cũng vô dụng, quản gia Lâm không thể quyết định, đành phải đợi Mặc Nhật Tỳ về thôi.
“Quản gia Lâm, khi nào Mặc Nhật Tỳ mới về?” Nghĩ ngợi một lúc, cô bèn hỏi, sợ muộn quá thì sẽ chẳng đi được.
Quản gia Lâm lắc đầu, thành thật nói: “Tiểu thư, tôi cũng không biết, chủ nhân không có nói.”