Phùng Duệ Hiên nhìn người, một người tay bám trên tường, một người đang đứng đó đợi người kia trèo xong rồi lên.
Anh nói: "Trùng hợp ghê, mấy đứa trốn học à?"
Mà bên kia, đám Tiêu Lam không biết sao hai người kia mãi chưa trèo lên nên đành ở dưới hét.
"Ê, không nhanh là giáo viên vào đấy!"
Chu Vũ Khiêm đang định biện hộ thì nghe thấy lời Tiêu Lam nói:.......!!!!!
Vẫn là Hạ Thụy cứng miệng: "Việc của anh à?"
Nói xong cậu toan quay người lại, lấy đà trèo lên lần nữa thì Phùng Duệ Hiên lại bảo: "Không phải việc của tôi, nhưng tôi tận mắt nhìn thấy mấy cậu trốn học."
Nội tâm Hạ Thụy: Á à, còn đe dọa?!
Cậu quay lại, khoanh tay, vì chỗ này không có đèn đường nên hơi tối, không nhìn rõ nét mặt của Phùng Duệ Hiên.
"Thì sao? Ba tôi là bạn thân của hiệu trưởng."
Anh còn gì để nói nữa không?
Phùng Duệ Hiên: "Ồ? Vậy là cậu tự cho mình cái đặc quyền được trèo tường trốn học à?"
Hạ Thụy nghẹn lời.
Cậu giả vờ không để tâm, nhưng Phùng Duệ Hiên lại tiếp tục.
"Nhưng ba mẹ Chu Vũ Khiêm mà biết thì...."
Hạ Thụy đốp lại: "Tôi không biết anh có quan hệ gì với cậu ấy, nhưng việc tôi trèo tường trốn học không liên quan đến anh.
Tôi còn từng phạm nhiều lỗi hơn thế nữa.
Không là gì thì đừng xen vào chuyện của nhau.
Còn Chu Vũ Khiêm là bạn tôi, tôi rủ cậu ấy đi là xấu nhưng cậu ấy cũng hoàn toàn tự nguyện.
Anh thích mách chứ gì, đi mà mách."
Thấy Hạ Thụy hùng hồn như thế, Chu Vũ Khiêm khẽ kéo tay áo cậu, ý bảo thôi đừng nói nữa.
Phùng Duệ Hiên cũng chỉ là tình cờ đi qua, không ngờ lại bắt gặp Chu Vũ Khiêm đang trèo tường trốn học.
Anh quen Chu Văn từ năm tuổi, cũng từ lúc đó mà biết Chu Vũ Khiêm, thân quen với nhau như anh em, anh chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở cậu một chút.
Ai dè gặp cả nhóc cứng đầu Hạ Thụy!
"Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở mấy cậu mà thôi, không có ý gì cả."
Hạ Thụy không để ý nữa, lấy đà trèo lên tường.
Chu Vũ Khiêm thấy cậu sang rồi thì chào Phùng Duệ Hiên rồi cũng trèo sang theo.
Trên đường về lớp, Chu Vũ Khiêm kể chi tiết mối quan hệ của mình với Phùng Duệ Hiên cho Hạ Thụy nghe, nói anh không có ý gì cả.
Hạ Thụy không bận tâm nhiều, cậu chỉ ừ rồi về lớp học trước.
Nãy nói với Phùng Duệ Hiên là cậu còn từng phạm nhiều lỗi hơn thế nữa là đang nói thật.
Không phải cậu không để ý đến những lời nhắc nhở của người khác, mà là lâu rồi, không có ai nhắc nhở cậu nữa.
Có chút phiền, mà cũng có chút kì lạ!
Ba mẹ Hạ Thụy ly hôn vào năm cậu học lớp .
Trước đó, Hạ Thụy từng là đứa con ngoan, học sinh giỏi, là đứa con nhà người ta đúng nghĩa.
Cậu là con một, từ nhỏ đã được yêu chiều.
Thế nhưng càng lớn, ba mẹ cậu ngày càng mâu thuẫn, cậu không hiểu tại sao họ lại vậy.
Cậu thi đỗ vào trường top, còn được học ở lớp chọn đầu, thế nhưng họ vẫn tiếp tục cãi vã, mẹ cậu còn viết xong đơn ly hôn rồi.
Lúc đó mới dậy thì có chút nổi loạn, Hạ Thụy nghĩ rằng nếu như cậu hư một chút, ba mẹ cùng để ý đến cậu, quan tâm cậu, vậy thì có thể sẽ bớt cãi vã hơn một chút chăng?
Tuổi nổi loạn, thích đi gây sự lại thêm cái tính thích thể hiện, Hạ Thụy bắt đầu tham gia vài trận đánh nhau, quen mấy học sinh hư bên ngoài.
Thế nhưng, lúc cậu bị thầy cô giáo gọi lên gặp, nói muốn gặp ba mẹ, thậm chí điểm số học tập sụt giảm, bị chuyển vào lớp bình thường, ba mẹ cậu cũng không đến.
Họp phụ huynh, lúc là trợ lí của mẹ, lúc là nhân viên của ba, có lúc không có ai cả.
Nhưng cuối cùng, điều mà cậu sợ nhất vẫn đến, là ngày ba mẹ cậu ra tòa.
Hôm đó Hạ Thụy cực kì bình tĩnh, cũng không do dự mà chọn ở với ba, vì cậu mệt rồi, không muốn chuyển đi đâu nữa.
Ở với ba là ở lại nhà cũ ở khu biệt thự kia, ít nhất còn không cô đơn khi phải chuyển đến một nơi xa lạ nào đó.
Thành tích học tập bình thường, không năng nổ tham gia hoạt động ở trường, không chủ động nói chuyện với các bạn, cậu dần trở nên mờ nhạt trong lớp.
Học sinh cuối cấp đang phải chuẩn bị cho kì thi đại học cực kì quan trọng, thời tiết thoáng chốc đang từ tháng ẩm ướt mà lại dần nóng lên tự bao giờ.
Hạ Thụy tuy là từ năm lớp học lực chỉ ở mức bình thường, thế nhưng môn Tiếng Anh của cậu lại cực kì tốt, có thể một phần do hồi nhỏ cậu từng sống ở Anh mấy năm với ông bà nội.
Các đợt thi thử liên tục ập đến, đám Hạ Thụy nghiêm túc hơn, không còn trốn học trèo tường ra ngoài ăn nữa.
Bận bù đầu bù cổ với đống đề và bài tập, Hạ Thụy suýt quên mất sinh nhật của mẹ cậu nếu như bà không gọi điện đến.
Mẹ Hạ Thụy là giám đốc nhân sự của một tập đoàn chuyên về thực phẩm nổi tiếng.
Một tháng hai mẹ con chỉ gọi điện với nhau mấy lần nhưng cuối tháng vẫn đều đặn chuyển tiền tiêu vặt cho cậu.
Cũng đã lâu rồi hai mẹ con mới gặp nhau.
Vì là sinh nhật của mẹ nên Hạ Thụy nghĩ, mẹ muốn đưa cậu đi ăn thì cậu đi với mẹ cho mẹ vui.
Mẹ đưa cậu đến một nhà hàng sao nổi tiếng trong thành phố.
Hạ Thụy lúc đầu tưởng rằng chỉ có mẹ con, thế nhưng khi đến nơi, không ngờ lại có cả một người đàn ông xa lạ khác ở đó nữa..