Đương nhiên, vừa rồi tôi và Phó Thời Chinh bị bắt tại trận trong một tư thế mờ ám nên lúc này tôi có hơi chột dạ, không dám nói nhiều, chỉ nhắm mắt theo đuôi Phó Tiện.
Anh đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Tôi muốn giúp anh đẩy xe lăn để tỏ lòng thành.
Nhưng mà ——
Mới vừa đi đến phía sau anh, người này đột ngột điều khiển xe lăn tăng tốc.
Tôi bị hẫng vào khoảng không.
Sửng sốt trong chốc lát, tôi âm thầm thở dài một hơi.
Đúng là ngoài lạnh trong nóng.
Tôi chỉ có thể tiếp tục đi theo sau Phó Tiện. Đến trước cửa xe, tài xế đỡ anh lên xe, khi tôi chuẩn bị theo lên…
Cửa xe đóng lại.
Qua cửa kính xe, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của người nọ ở bên trong.
“Phó Tiện.”
Tôi vô thức gọi tên anh, nhưng ngay sau đó, tài xế cũng lên xe.
Bóng xe màu đen đi vù ngang qua tôi.
Không phải đấy chứ.
Tôi thẫn thờ nhìn đuôi xe, chỉ có thể thầm mắng Phó Tiện hẹp hòi ở trong lòng, anh thậm chí còn không cho tôi cơ hội giải thích.
Bởi vậy, có lẽ hôm nay tôi lại phải gọi taxi trở về.
Tất nhiên, lần này tôi đã có bài học, chắc chắn không thể làm hành vi ngu ngốc ngồi một xe, cho hai xe chạy theo như lần trước.
Tôi đứng lề đường đón xe đâu đó năm phút.
Không gọi được taxi, nhưng lại gọi được Phó Tiện quay về.
Chiếc xe vừa lao vút đi cách đây năm phút giờ lại vòng về, dừng ở trước mặt tôi.
Kính xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tiện.
Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì nên nhất thời không biết nên nói gì.
Ước chừng mười mấy giây trôi qua, Phó Tiện chậm rãi quay đầu.
“Không lên?”
“Lên lên lên.”
Kim chủ cho tôi bậc thang thì tôi lập tức leo lên.
Chỉ là sau khi lên xe, Phó Tiện vẫn lạnh lùng như cũ, không nói lời nào.
Bầu không khí trên xe ảm đạm đến đáng sợ.
Tài xế ngồi ở ghế trước càng không dám thở mạnh, sợ mình phạm sai lầm, đắc tội ông tướng ở ghế sau này.
Thật ra tôi vốn định cắn răng dỗ dành anh, nhưng lén liếc anh mấy lần cuối cùng vẫn không dám.
Trong bầu không khí trầm mặc, chiếc xe cuối cùng cũng vào gara biệt thự của Phó Tiện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trước khi tài xế lại đây, tôi đã vội vàng mở cửa xuống xe, cũng chủ động đỡ Phó Tiện lên xe lăn.
Khi đang chuẩn bị đẩy xe lăn ——
Người này tăng tốc động cơ điện, bỏ đi không nói một lời.
Thật là đau đầu.
“Kết hôn” cũng đã mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên tôi phòng không gối chiếc.
Sau khi về biệt thự, Phó Tiện bảo tôi về phòng, còn anh thì không biết đã đi đâu.
Cứ mãi nghĩ về cảm xúc của Phó Tiện, tôi có chút bồn chồn.
Dù gì người ta cũng là kim chủ, anh nổi giận thì người gặp xui xẻo chính là tôi.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi xuống lầu đi dạo một vòng.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Tiện đâu.
Phó Tiện thích yên tĩnh, lại không thích người khác xuất hiện trong khu vực mình sống, cho nên việc vệ sinh dọn dẹp biệt thự luôn được nhân viên vệ sinh làm vào một thời điểm nhất định.
Đến tối, căn biệt thự lớn như vậy lại trống vắng, có chút đáng sợ.
Tôi ngó nghiêng một vòng rồi vội vã lê dép trở về.
Phó Tiện vẫn chưa về.
Tình cờ là mẹ tôi có gửi mấy tin nhắn qua, tôi uể oải trùm chăn, trả lời Wechat câu được câu mất.
Cảm giác buồn ngủ lớn dần.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, chiếc chăn phủ trên đầu bỗng dưng bị ai đó kéo ra ——
Tiếng thét chói tai nghẹn giọng cổ họng, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt người trước mặt.
Là Phó Tiện.
Anh trói chặt tôi bằng cả hai tay, nụ hôn nồng nặc mùi rượu rơi xuống tới tấp.
Ở chân mày, ở khóe mắt.
Ở trên môi.
Anh thả một tay ra, bóp mạnh cằm tôi, hôn đầy ngang ngược.
Còn tôi sững sờ nhìn anh, thậm chí không kịp phản ứng.
Nụ hôn này mạnh mẽ và hung hãn.
“Tư Dao.”
Anh thì thầm tên của tôi, cái tay đang bóp cằm tôi chuyển sang vuốt v mặt tôi.
“Anh vốn định dần dần tiến tới bên em, nhưng tại sao em không ngoan?”
Thật ra tôi rất muốn nói, rõ ràng tôi rất ngoan ngoãn, do anh của anh cố ý gây chuyện khiến Phó Tiện nhìn thấy cái gọi là dáng vẻ mập mờ của tôi và anh ta.
Nhưng những lời ấy còn chưa kịp nói ra, tất cả đã bị anh chặn lại bằng những nụ hôn.
Phó Tiện thậm chí không cho tôi cơ hội giải thích.
Anh chống giường, cúi xuống nhìn tôi.
Dưới ánh trăng thấp thoáng, đôi mắt kia tỏa sáng rực rỡ.
“Tư Dao.”
Cơn say nhạt dần, anh dường như lấy lại được chút tỉnh táo.
Anh khàn giọng hỏi tôi: “Em có biết, tại sao khi anh muốn chọn một bình hoa để kết hôn lại chọn em không?”
Tôi lắc đầu.
Kỳ thật, tôi cũng không biết tại sao chuyện tốt này lại rớt trúng đầu mình.
Không cần bán đứng cơ thể, cũng không cần bán đứng linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm một bình hoa là có hàng chục triệu tới tay.
Loại mua bán này, chỉ sợ có hàng tá cô gái vắt óc suy nghĩ để có được nó.
Tại sao nó cố tình dừng ở chỗ tôi?
Sau một lúc lâu, Phó Tiện cũng không ừ hử gì, tôi hơi mất kiên nhẫn, đặt tay trên ngực anh, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao?”
Ánh mắt của Phó Tiện lướt qua mặt tôi, dừng lại trên môi tôi.
Anh mím môi dưới, hầu kết lặng lẽ lăn xuống.
Khung cảnh đóng băng trong giây lát.
Tôi nín thở nhìn anh, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Mãi mới chờ được Phó Tiện lên tiếng, thế mà câu trả lời của người này lại là ——
“Anh nói với em sau vậy.”
“…”
Tôi định cả gan nói không được, nhưng mới vừa cử động, dây áo ngủ lỏng lẻo bỗng nhiên tuột từ bờ vai xuống.
Phó Tiện đưa mắt nhìn theo.
Khoảnh khắc ánh mắt anh dừng lại, nó nóng bỏng như lửa.
Tôi bất ngờ đẩy anh ra rồi kéo dây áo lên.
“Cái đó…”
Bởi vì hồi hộp nên tôi hơi lắp bắp.
“Đã khuya rồi, ngủ sớm một chút đi.”
Nghe vậy, Phó Tiện lại cười: “Đây là mời chào?”
Tôi đỏ mặt lắc đầu, định nói chuyện thì bị anh chặn trước.
“Tư Dao, anh uống rượu.”
Tôi nuốt nước miếng: “Thì?”
Anh đưa tay nới lỏng hai cúc áo sơ mi, ánh mắt nhuốm đầy dc vọng.
“Thì rất khó kiểm soát được.”
Dù nói vậy nhưng anh chỉ cười chứ không tiến thêm bước nào.
Chừng nửa phút sau, anh trở mình nằm nghiêng, từ đầu đến cuối, đôi chân kia đều mềm nhũn không dùng chút sức lực nào, cả quá trình đều là cánh tay của Phó Tiện ra sức.
Tôi cảm thấy hơi đau lòng.
Hóa ra chân anh thực sự hỏng rồi.
Trước đây tôi vẫn còn nghĩ, liệu có phải chỉ là giả heo ăn thịt hổ cố tình giả tàn tật hay không.
Sau khi nằm xuống, Phó Tiện không có động tĩnh gì trong một lúc lâu.
Ngay khi tôi nghĩ anh đã ngủ, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
“Cho em một cơ hội kiếm tiền, em muốn không?”
Có điều, giọng nói trầm ấm dễ nghe thường ngày của anh giờ lại khàn khàn mất tiếng.
“Muốn muốn muốn.”
Tôi chống giường lên nhìn anh, vội vàng hỏi là cơ hội gì.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Đăng ký kết hôn.”
Đăng ký kết hôn?
Tôi có hơi mờ mịt, lần trước tổ chức hôn lễ, chẳng phải chỉ là hình thức thôi sao, là hôn nhân trên danh nghĩa?
Tại sao phải hợp pháp hóa?
Tôi do dự một chút rồi thận trọng hỏi: “Vậy… Có thời hạn không?”
Phó Tiện trầm mặc vài giây.
“Ba năm, mười triệu?”
Có vẻ anh cũng không tự tin lắm nên mới đột ngột hỏi tôi.
Còn tôi ——
Tôi nắm lấy tay anh: “Chốt đơn!”
Vì sợ anh đổi ý, tôi còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai, định có mặt ngay khi Cục Dân Chính mở cửa.
Có điều, sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn không kìm được nghi ngờ trong lòng mà hỏi anh tại sao.
Phó Tiện nhắm mắt lại, giọng nói đã khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày.
“Đừng có hỏi chuyện của kim chủ.”
“…”