Trong lúc ta còn đang kinh thiên động địa nhìn chằm chằm hắn, hắn đã nhếch miệng cười, đẹp đẽ giả tạo:
- Nữ nhân, không phải ngươi vừa nói nam nhân cần tàn nhẫn một chút mới có thể làm đại sự sao? – Vươn ngón tay thon dài, hắn lướt theo sườn mặt ta.
Không… cái này là không phải. Trong lòng ta vốn nghĩ rằng cái nhẫn tâm điển hình của các soái ca đó là không lưu tình với kẻ địch, còn người không phạm đến ta, ta cũng không động đến người… giống như kiểu của Diệp Phương Thành.
Diệp Thần Hi, ngươi tưởng như vậy là uy hiếp được ta sao? Bản lĩnh của ta không nhỏ, kể cả cái chết ta không còn sợ, bởi ra đã bị cả cái xe tải chèn qua, chết thêm một lần nữa biết đâu lại khứ hồi về?
Ta tránh né hắn, đột nhiên đứng dậy trên giường, bây giờ đổi lại ta mới là người cao hơn hắn một cái đầu, ta chống tay vào hông, cảm giác từ trên cao nhìn xuống thật không tệ.
- Diệp Thần Hi, bổn cung nói cho ngươi, ngươi cứ đem thuộc hạ của mình đến đây, ta nhất định làm khó dễ chúng, ngươi có bản lĩnh thì giết đi, giết từng người một, giết đến khi nào không còn thuộc hạ nào! – Ta mạnh mồm mà nói – Càng tốt cho bổn cung! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta không sợ uy hiếp! Độc dược chứ gì? Không cần giải dược, cùng lắm du ngoạn mấy ngày nữa!
Diệp Thần Hi ngước lên nhìn ta, công nhận cái cặp mắt đen tuyền của hắn phản chiếu hình ảnh rất tốt, ta còn thấy được rõ nét cái gương mặt kiêu ngạo đanh đá của ta.
Dường như yêu thần này không bao giờ tức giận, mà trái lại, hắn lại thích cười. Hắn có nhiều sắc thái cười: phong lưu phóng đãng, ôn nhu dịu dàng, tà mị gian trá, nham hiểm thâm độc… Lúc này nụ cười của hắn lần lượt có đủ cả mấy sắc thái đó. Hắn vừa có thể vừa chơi bời đùa cợt vừa uy hiếp.
- Vô tình như vậy, quả là vừa vặn là một cặp với ta! – Hắn vô liêm sỉ nói – Nếu như giết hết thuộc hạ của mình rồi, có lẽ ta phải tự mình “phụ trách” nàng…
Trong chớp mắt, âm điệu của hắn đầy tình cảm, biểu cảm thực sự rất đạt, hiệu ứng lại rất tốt nhờ dung mạo tuyệt luân mỹ nam tử, thực sự không báo trước làm trái tim ta lỡ một nhịp.
- Còn nữa… – Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng ta, nhanh gọn kéo người ta xuống thấp – Nàng thú vị như vậy, nếu nàng muốn chết, ta nói rồi, phải có chút ưu ái cho nàng… – Càng về sau, nghe càng êm tai.
Ta vừa định thần nhưng vẫn không thể kịp, hắn … hắn… hai tay đỡ lấy ta, môi vươn tới áp lấy môi ta…
Hắn… hắn…
Lưỡi hắn…luồn trong miệng ta…
A… cưỡng hôn…!!!
Ta trố mắt, còn hắn ban đầu nhắm mắt, sau đó lại khẽ mở ra đôi mắt, truyền đến một tia nhìn phong tình rồi chậm rãi nhắm mắt lại tiếp.
…o0o…
Mười phút sau, ta hổn hển ngồi phịch trên giường, hồng hộc thở như đã suýt bị dìm chết. Có lẽ vì phản ứng tự nhiên, lồng ngực ta phập phồng, trái tim ta còn đập như muốn nhảy tung… Đập vì ta đang tức… >””
Hi Nhi còn đang nhìn ta …
- Ngươi… Ngươi tại sao làm như vậy? – Ta thở không ra hơi nói.
Bỗng chốc gương mặt hắn đanh lại, có chút phũ phàng:
- Hôn chơi thôi! – Lạnh lùng khẽ liếm môi – Không tệ!
Ta chùi chùi lại quẹt quẹt, đứng lên hét lớn, hét một cái kinh thiên động địa.
[ -- Chen ngang giữa --
Nghiên Hàn cung.
- Nữ nhân, không phải ngươi vừa nói nam nhân cần tàn nhẫn một chút mới có thể làm đại sự sao? – Vươn ngón tay thon dài, hắn lướt theo sườn mặt ta.
Không… cái này là không phải. Trong lòng ta vốn nghĩ rằng cái nhẫn tâm điển hình của các soái ca đó là không lưu tình với kẻ địch, còn người không phạm đến ta, ta cũng không động đến người… giống như kiểu của Diệp Phương Thành.
Diệp Thần Hi, ngươi tưởng như vậy là uy hiếp được ta sao? Bản lĩnh của ta không nhỏ, kể cả cái chết ta không còn sợ, bởi ra đã bị cả cái xe tải chèn qua, chết thêm một lần nữa biết đâu lại khứ hồi về?
Ta tránh né hắn, đột nhiên đứng dậy trên giường, bây giờ đổi lại ta mới là người cao hơn hắn một cái đầu, ta chống tay vào hông, cảm giác từ trên cao nhìn xuống thật không tệ.
- Diệp Thần Hi, bổn cung nói cho ngươi, ngươi cứ đem thuộc hạ của mình đến đây, ta nhất định làm khó dễ chúng, ngươi có bản lĩnh thì giết đi, giết từng người một, giết đến khi nào không còn thuộc hạ nào! – Ta mạnh mồm mà nói – Càng tốt cho bổn cung! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta không sợ uy hiếp! Độc dược chứ gì? Không cần giải dược, cùng lắm du ngoạn mấy ngày nữa!
Diệp Thần Hi ngước lên nhìn ta, công nhận cái cặp mắt đen tuyền của hắn phản chiếu hình ảnh rất tốt, ta còn thấy được rõ nét cái gương mặt kiêu ngạo đanh đá của ta.
Dường như yêu thần này không bao giờ tức giận, mà trái lại, hắn lại thích cười. Hắn có nhiều sắc thái cười: phong lưu phóng đãng, ôn nhu dịu dàng, tà mị gian trá, nham hiểm thâm độc… Lúc này nụ cười của hắn lần lượt có đủ cả mấy sắc thái đó. Hắn vừa có thể vừa chơi bời đùa cợt vừa uy hiếp.
- Vô tình như vậy, quả là vừa vặn là một cặp với ta! – Hắn vô liêm sỉ nói – Nếu như giết hết thuộc hạ của mình rồi, có lẽ ta phải tự mình “phụ trách” nàng…
Trong chớp mắt, âm điệu của hắn đầy tình cảm, biểu cảm thực sự rất đạt, hiệu ứng lại rất tốt nhờ dung mạo tuyệt luân mỹ nam tử, thực sự không báo trước làm trái tim ta lỡ một nhịp.
- Còn nữa… – Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng ta, nhanh gọn kéo người ta xuống thấp – Nàng thú vị như vậy, nếu nàng muốn chết, ta nói rồi, phải có chút ưu ái cho nàng… – Càng về sau, nghe càng êm tai.
Ta vừa định thần nhưng vẫn không thể kịp, hắn … hắn… hai tay đỡ lấy ta, môi vươn tới áp lấy môi ta…
Hắn… hắn…
Lưỡi hắn…luồn trong miệng ta…
A… cưỡng hôn…!!!
Ta trố mắt, còn hắn ban đầu nhắm mắt, sau đó lại khẽ mở ra đôi mắt, truyền đến một tia nhìn phong tình rồi chậm rãi nhắm mắt lại tiếp.
…o0o…
Mười phút sau, ta hổn hển ngồi phịch trên giường, hồng hộc thở như đã suýt bị dìm chết. Có lẽ vì phản ứng tự nhiên, lồng ngực ta phập phồng, trái tim ta còn đập như muốn nhảy tung… Đập vì ta đang tức… >””
Hi Nhi còn đang nhìn ta …
- Ngươi… Ngươi tại sao làm như vậy? – Ta thở không ra hơi nói.
Bỗng chốc gương mặt hắn đanh lại, có chút phũ phàng:
- Hôn chơi thôi! – Lạnh lùng khẽ liếm môi – Không tệ!
Ta chùi chùi lại quẹt quẹt, đứng lên hét lớn, hét một cái kinh thiên động địa.
[ -- Chen ngang giữa --
Nghiên Hàn cung.