Ba ngày sau, ta chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, có phương thuốc chữa trị hữu hiệu của Hi Nhi, chân ta bình phục thần kì, đã có thể đi lại bình thường được. Ta vốn nghĩ hắn chỉ biết mấy thứ tà môn độc dược, không ngờ còn biết cả chữa trị. Nhưng dù thế nào ta vẫn thấy hắn có phần mất hình tượng.
Trong liên tưởng của ta, một soái ca hoàng tử ắt phải lạnh lùng cao ngạo, tay cầm kiếm… chứ không phải một tên phong lưu nửa vời, bên trong lại thâm độc khó lường, chuyên xài ám khí độc dược ~.~
Cuối cùng cũng đến ngày đi săn. Từ tờ mờ sáng, đã có người lẻn vào phòng ta. Chính là hắn, Diệp Thần Hi.
- Cơ Nhi, mau dậy thay trang phục! – Thần Hi lay lay cổ tay của ta.
- Còn rất sớm, ngươi thật vô duyên! – Trong cơn ngái ngủ ta quên mất chuyện quan trọng, cuộn trong chăn ngủ tiếp.
- Nàng không dậy cũng được, ta thay đồ dùm nàng! – Thấy điệu cười mờ ám của Hi Nhi ngay bên tai.
Ta đang trong mộng đẹp, chợt thấy nửa người trên bắt đầu có cảm giác lành lạnh. Quần áo của ta sao lại từng cái bong ra?
“MMMMMMMMMMMM” – Đây là tiếng hét của ta bị chặn trong bàn tay của hắn. Rốt cuộc thì ta đã tỉnh.
May mà hắn chưa lột yếm của ta >”
- Cơ Nhi, chúng ta không đường đường chính chính đi được, hôm nay nàng phải đóng giả nô bộc của ta, thay cái này vào trước, lát nữa ta hóa trang cho nàng…
- Hừ… – Ta hậm hực một tiếng cho có lệ, chỉ cần đi ra ngoài được, đóng nô bộc hay thái giám có vấn đề gì đâu.
Ta cứ tưởng hắn sẽ bước ra ngoài và đợi ta thay đồ, nào ngờ ánh mắt của hắn mờ ám lướt một vòng trên người ta. Không đợi ta quát lên, hắn đã nói:
- Không ổn lắm!
- Cái gì mà không ổn lắm?
- Ngực nàng rất lớn, phải quấn lại! – Hắn thản nhiên không xấu hổ nói.
- Cút ngay, đó là việc của ta! – Ta cúi xuống định nhặt cái hài phi vào mặt hắn thì hắn đã nháy mắt rồi chuồn ra.
Ta xé rèm thành một dải lụa dài để quấn cái bộ ngực đẫy đà của “ta” lại, mỗi lớp ta lại nhét thêm một món trang sức hay một miếng ngọc bội quý, cái này cần thiết để làm lộ phí cho ta mà. Ta quấn đến mức eo chả ra eo, ngực chẳng ra ngực, phẳng lì như nam giới vậy.
Sau đó ta ngồi trên ghế cho hắn hóa trang, chỉ trong chốc lát, ta biến thành một tên tiểu nô bộc, bộ dạng có phần xấu xí ngốc nghếch, chưa kể đến bên má phải còn có một vết chàm to.
- Như vậy thì sẽ không có ai nhân ra chứ? – Ta soi vào gương hỏi.
- Còn phụ thuộc vào phong thái của nàng…
- Phong thái của ta thì làm sao?
- Hôm nay nàng chính là nô bộc của ta, đi sau ta, ta bảo gì thì làm nấy! – Hắn cao hứng mà nói.
Thực sự bất bình, nếu chỉ là ra ngoài đổi chút không khí, ta tuyệt đối không khom mình.
Khi trời còn chưa sáng, Thần Hi bí mật ôm ta đi. Hắn nói có gì sẽ sai Thanh Thanh tạm cải trang ta, dù sao mọi người vẫn nghĩ rằng quý phi còn đang đau chân nên chỉ tĩnh dưỡng trong phòng. ~.~
Ta không biết cưỡi ngựa, cho nên hắn đã chọn cho ta một con ngựa có vẻ khù khờ nhất rồi đặt ta ngồi lên, đám chủ tớ bọn ta cả thảy là năm người tiến về phía cửa Đông hoàng cung để tập trung cùng với những vương tôn công tử trong hoàng thất khác.
..o0o…
Quả nhiên là một cuộc đi săn hoành tráng, thậm chí có thể nói là một cuộc diễu binh chuẩn bị ra trận? Xem ra tên hổ báo tứ hoàng tử chuẩn bị cũng thật quy mô, không làm mất mặt hoàng gia đây.
Quảng trường trước cửa Đông, một đoàn lớn binh minh mã mã, từ hoàng thất vương tôn, quan lại cho đến nô bộc, lính hộ vệ. Chắc phải đến hai ngàn người mất. Đám người này mà cưỡi ngựa lên núi thì có san bằng quả núi, dọa hết muông thú chạy trốn, liệu có chắc săn được thú không?
Bát hoàng tử của ta nhanh chóng thúc ngựa đứng vào hàng cao nhất của hoàng thất cùng với các vị hoàng tử khác. Ta là nô bộc trực tiếp của hắn nên cũng được bám càng theo sau.
Trong lúc họ tập trung, ta cũng ngó nghiêng khắp đám nam nhân này, phát hiện ra ngoài tứ vị soái ca hoàng tử, còn rất nhiều tên vương tôn công tử nhìn rất được, so ra không có khí chất bằng mấy vị hoàng tử kia nhưng cũng rất ra dáng vương giả.
Trong liên tưởng của ta, một soái ca hoàng tử ắt phải lạnh lùng cao ngạo, tay cầm kiếm… chứ không phải một tên phong lưu nửa vời, bên trong lại thâm độc khó lường, chuyên xài ám khí độc dược ~.~
Cuối cùng cũng đến ngày đi săn. Từ tờ mờ sáng, đã có người lẻn vào phòng ta. Chính là hắn, Diệp Thần Hi.
- Cơ Nhi, mau dậy thay trang phục! – Thần Hi lay lay cổ tay của ta.
- Còn rất sớm, ngươi thật vô duyên! – Trong cơn ngái ngủ ta quên mất chuyện quan trọng, cuộn trong chăn ngủ tiếp.
- Nàng không dậy cũng được, ta thay đồ dùm nàng! – Thấy điệu cười mờ ám của Hi Nhi ngay bên tai.
Ta đang trong mộng đẹp, chợt thấy nửa người trên bắt đầu có cảm giác lành lạnh. Quần áo của ta sao lại từng cái bong ra?
“MMMMMMMMMMMM” – Đây là tiếng hét của ta bị chặn trong bàn tay của hắn. Rốt cuộc thì ta đã tỉnh.
May mà hắn chưa lột yếm của ta >”
- Cơ Nhi, chúng ta không đường đường chính chính đi được, hôm nay nàng phải đóng giả nô bộc của ta, thay cái này vào trước, lát nữa ta hóa trang cho nàng…
- Hừ… – Ta hậm hực một tiếng cho có lệ, chỉ cần đi ra ngoài được, đóng nô bộc hay thái giám có vấn đề gì đâu.
Ta cứ tưởng hắn sẽ bước ra ngoài và đợi ta thay đồ, nào ngờ ánh mắt của hắn mờ ám lướt một vòng trên người ta. Không đợi ta quát lên, hắn đã nói:
- Không ổn lắm!
- Cái gì mà không ổn lắm?
- Ngực nàng rất lớn, phải quấn lại! – Hắn thản nhiên không xấu hổ nói.
- Cút ngay, đó là việc của ta! – Ta cúi xuống định nhặt cái hài phi vào mặt hắn thì hắn đã nháy mắt rồi chuồn ra.
Ta xé rèm thành một dải lụa dài để quấn cái bộ ngực đẫy đà của “ta” lại, mỗi lớp ta lại nhét thêm một món trang sức hay một miếng ngọc bội quý, cái này cần thiết để làm lộ phí cho ta mà. Ta quấn đến mức eo chả ra eo, ngực chẳng ra ngực, phẳng lì như nam giới vậy.
Sau đó ta ngồi trên ghế cho hắn hóa trang, chỉ trong chốc lát, ta biến thành một tên tiểu nô bộc, bộ dạng có phần xấu xí ngốc nghếch, chưa kể đến bên má phải còn có một vết chàm to.
- Như vậy thì sẽ không có ai nhân ra chứ? – Ta soi vào gương hỏi.
- Còn phụ thuộc vào phong thái của nàng…
- Phong thái của ta thì làm sao?
- Hôm nay nàng chính là nô bộc của ta, đi sau ta, ta bảo gì thì làm nấy! – Hắn cao hứng mà nói.
Thực sự bất bình, nếu chỉ là ra ngoài đổi chút không khí, ta tuyệt đối không khom mình.
Khi trời còn chưa sáng, Thần Hi bí mật ôm ta đi. Hắn nói có gì sẽ sai Thanh Thanh tạm cải trang ta, dù sao mọi người vẫn nghĩ rằng quý phi còn đang đau chân nên chỉ tĩnh dưỡng trong phòng. ~.~
Ta không biết cưỡi ngựa, cho nên hắn đã chọn cho ta một con ngựa có vẻ khù khờ nhất rồi đặt ta ngồi lên, đám chủ tớ bọn ta cả thảy là năm người tiến về phía cửa Đông hoàng cung để tập trung cùng với những vương tôn công tử trong hoàng thất khác.
..o0o…
Quả nhiên là một cuộc đi săn hoành tráng, thậm chí có thể nói là một cuộc diễu binh chuẩn bị ra trận? Xem ra tên hổ báo tứ hoàng tử chuẩn bị cũng thật quy mô, không làm mất mặt hoàng gia đây.
Quảng trường trước cửa Đông, một đoàn lớn binh minh mã mã, từ hoàng thất vương tôn, quan lại cho đến nô bộc, lính hộ vệ. Chắc phải đến hai ngàn người mất. Đám người này mà cưỡi ngựa lên núi thì có san bằng quả núi, dọa hết muông thú chạy trốn, liệu có chắc săn được thú không?
Bát hoàng tử của ta nhanh chóng thúc ngựa đứng vào hàng cao nhất của hoàng thất cùng với các vị hoàng tử khác. Ta là nô bộc trực tiếp của hắn nên cũng được bám càng theo sau.
Trong lúc họ tập trung, ta cũng ngó nghiêng khắp đám nam nhân này, phát hiện ra ngoài tứ vị soái ca hoàng tử, còn rất nhiều tên vương tôn công tử nhìn rất được, so ra không có khí chất bằng mấy vị hoàng tử kia nhưng cũng rất ra dáng vương giả.