Ta giật mình, lập tức quay ngoắt lại, máu dồn nhanh đến não. Ta tuốt đống nhẫn vướng víu ngón tay ra, chúng lăn lóc xoay tròn dưới đất.
- THẦN HI! – Ta rít lên – Ngươi dám lừa ta?
Lao đến túm lão đạo sĩ rởm, ta dùng móng tay ma trảo cào cấu, dồn nén mọi nỗi tức giận.
- Giả trang này! Đạo sĩ này! – Ta còn không quên đá, thụi cho đối phương mấy cái.
- Ối ối, bình tĩnh, bình tĩnh cô nương! – Đối phương lại khóc lóc bát nháo, giãy dụa như một con gà sắp chết – Cô nương hiểu lầm…
Hả? Tại sao ta càng cố giật lớp da mặt kia ra thì không thấy bong ra da giả mà chỉ thấy chảy máu? Không phải Thần Hi giả trang lừa ta? Vậy tại sao “lão” này vừa gặp đã biết ta chỉ sống chưa đến mười ngày?
Ta đình chỉ cào cấu cắn xé, tạm buông ra lão. Lão còn khóc rưng rức, vội lấy ống tay áo chùi quẹt máu trên mặt…
- Hừ, ta nhầm! – Ta rút trong túi ra mấy đồng bạc vụn – Cái này “bonus” cho ngươi, coi như để mua thuốc!
- Cô nương, ta đã bảo ta là kì nhân dị sĩ mà, cô nương không tin còn lao vào đánh ta… – Lão ủy khuất nói.
Kì nhân dị sĩ? Ta bán tín bán nghi, nhất thời giật lại bạc vụn, tra hỏi lại rõ ràng.
- Vậy ngươi cũng không phải thuộc hạ của Thần Hi?
- Lão không biết người đó là ai, cô nương minh giám…
Lúc này ta còn cảnh giác nhưng cũng ngồi tạm xuống, gõ gõ vào cái bàn của lão.
- Vậy ngươi là cao nhân có thể đoán biết được mọi việc, thử nói xem…
Lão ta cũng ngồi xuống đối diện ta, lúc này ra bộ bình tĩnh vuốt râu.
- Cô nương hãy đưa bàn tay phải cho lão, lão sẽ tiên đoán kĩ càng cho cô nương!
Khi lão tập trung nhìn đường chỉ tay của ta, ánh mắt già nua chợt sáng lên, phấp phới như bắt được vàng.
- Ồ, đúng là ngươi thật, phúc khí lớn của ta, vận số đẹp… không mất công ta bấm ngón tay tính toán, lại còn ngồi đợi ở đây cả ngày, phen này … – Lão lẩm bẩm cái gì đó.
- Nói liên thiên gì vậy? – Ta trừng mắt – Ngươi mau xem cho kĩ, còn nói cho cụ thể, trước hết ta cần xem hai việc thôi: Thứ nhất, ta đang có một vấn nạn trong người, làm sao tìm cao nhân để giải. Thứ hai, xem kĩ cho ta đường tình duyên, xem ta có duyên tốt không, có lấy được soái ca không?
Lão ta xem xem xét xét, song lại lấy đồng xu gieo quẻ, bấm ngón tay nhẩm tính một hồi rồi phán.
- Cả hai vấn đề của cô nương đều có kết quả tốt…
- Là sao?
- Gặp vấn đề khó khăn có thể tìm cao nhân để giải, tuy nãy ta có nói là cô nương có cái đại nạn mười ngày, nhưng cô nương đã chịu ở lại gặp ta, nạn có thể giải!
- Vậy sao? – Lúc này ta hào hứng mà vào thẳng vấn đề chính luôn – Lão đạo, ngươi thử nói xem, trong người ta đang có một thứ kịch độc, liệu ta tìm đâu cao nhân để giải?
Lão ta mắt sáng, còn vỗ hay tay vào nhau, thần thần bí bí nói:
- Chính là như vậy, vừa vặn hoàn hảo, chuyến đi này của cô nương không những giải được kịch độc, mà với nguyện vọng thứ hai cũng nhanh chóng đạt được!
- Lão mau nói, nếu nghe ổn, ta sẽ thưởng thêm bạc! – Ta hào phóng nói.
Sự thật thì ta cũng mê tín một tẹo, nếu là gặp được thầy bói hay, ta dĩ nhiên cũng nảy sinh tò mò muốn xem.
- Không đến mười ngày nữa cô nương sẽ giải được độc, cũng không đến mười ngày nữa cô nương có thể xuất giá được!
- Ha ha, nghe thật muốn sốc! – Ta phá lên cười – Chuyện thứ nhất thì ta cũng hi vọng như vậy, nhưng chuyện thứ hai ta không tin rằng nhanh như thế!
Lão đạo nhân vẫn bình tĩnh, kiên định mà giải thích:
- Thiên cơ bất khả lộ, lão không thể nói nhiều, nhưng là có thể chắc chắn…
- Vậy ngươi thử nói xem, phu quân tương lai của ta là người như thế nào? Có bao nhiêu phần tuấn tú, có bao nhiêu gia sản? Có biệt tài gì? Còn nữa, có phải là người chung thủy?
- Tất cả đều như cô nương mong muốn! – Lão nhìn ta phán.
Ta cười cợt tỏ vẻ không tin. Ta mới rút trong người ra tập ngân phiếu, ve ve vẩy vẩy trước mặt lão rồi đặt trên bàn.
- Nếu ngươi không đếm có thể nói chính xác chỗ này có bao nhiêu tiền, ta sẽ tin ngươi!
- Nếu lão đoán đúng, sau này lão nói gì cô nương sẽ đều tin?
- Phải! – Ta chấp nhận thách thức.
Mắt lão đạo sĩ chợt ánh lên dị quang.
[ Hừ con nhóc, xem thường lão như vậy, thời xuân xanh ba mươi năm trước ta từng lăn lộn giang hồ, không ít tai tiếng, không có bản lĩnh sau này làm sao trở thành cha chồng của ngươi ]
- Bảy ngàn sáu trăm năm mươi lượng! – Lão một câu xanh rờn phán.
Ta thấy thái độ tự tin của lão, vội giở ngân phiếu ra đếm. Ạch, không sai một chút nào. Làm sao lão có thể đoán đúng được, ta mới xua xua trước mặt lão trong vòng một hai giây mà thôi, hơn nữa chỗ ngân phiếu này lớn nhỏ phải đến năm mươi tờ…
- Bội phục, ngươi quả là cao nhân! – Ta thốt lên.
- Ta chưa đến mức cao nhân, nhưng kì nhân dị sĩ thì cũng có thừa! – Lão không khiêm tốn nói.
Ta mắt lung linh, nhìn lão đạo sĩ gần như nhìn phật sống.
- Đạo nhân, vậy ngươi mau chỉ cho ta, trong người ta có bí phương thập ngũ tán, ở đâu có cao nhân để chữa?
- Thật trùng hợp, cũng không cần chỉ đâu xa, ta có quen biết một kì nhân trên núi, bà ta từng xuất thân Tây vực, đối với độc dược không thứ gì không tinh thông, ta sẽ dẫn cô nương đến đó!
…o0o…
Kết quả là ta thu dọn giúp lão sạp hàng, chất lên xe lừa rồi cùng lão lên núi. Lão đạo nhân này nói nhà dược sư kia ngay dưới chân núi, cũng chỉ vài dặm đường…
Khi sắp ra khỏi thành, đột nhiên lão dừng xe lừa, nhảy xuống bảo ta:
- Cô nương, ngươi ở đây đợi ta nửa khắc, ta đi một chút!
- Ngươi đi đâu?
- Ai da, là đi… – Lão ta làm ra bộ mặt khó chịu như đang mót – Đi một chút thôi!
- Cũng được! – Thấy lão cầm cả cây phất trần đi, ta mới gọi lại – Lão đạo, để ta cầm cây phất trần cho!
- Không cần! – Lão không thèm ngoái lại – Đây là bảo bối bất ly thân của ta, đi nặng đi nhẹ đều phải mang!
[ --- Phân cách tuyến --- ]
- THẦN HI! – Ta rít lên – Ngươi dám lừa ta?
Lao đến túm lão đạo sĩ rởm, ta dùng móng tay ma trảo cào cấu, dồn nén mọi nỗi tức giận.
- Giả trang này! Đạo sĩ này! – Ta còn không quên đá, thụi cho đối phương mấy cái.
- Ối ối, bình tĩnh, bình tĩnh cô nương! – Đối phương lại khóc lóc bát nháo, giãy dụa như một con gà sắp chết – Cô nương hiểu lầm…
Hả? Tại sao ta càng cố giật lớp da mặt kia ra thì không thấy bong ra da giả mà chỉ thấy chảy máu? Không phải Thần Hi giả trang lừa ta? Vậy tại sao “lão” này vừa gặp đã biết ta chỉ sống chưa đến mười ngày?
Ta đình chỉ cào cấu cắn xé, tạm buông ra lão. Lão còn khóc rưng rức, vội lấy ống tay áo chùi quẹt máu trên mặt…
- Hừ, ta nhầm! – Ta rút trong túi ra mấy đồng bạc vụn – Cái này “bonus” cho ngươi, coi như để mua thuốc!
- Cô nương, ta đã bảo ta là kì nhân dị sĩ mà, cô nương không tin còn lao vào đánh ta… – Lão ủy khuất nói.
Kì nhân dị sĩ? Ta bán tín bán nghi, nhất thời giật lại bạc vụn, tra hỏi lại rõ ràng.
- Vậy ngươi cũng không phải thuộc hạ của Thần Hi?
- Lão không biết người đó là ai, cô nương minh giám…
Lúc này ta còn cảnh giác nhưng cũng ngồi tạm xuống, gõ gõ vào cái bàn của lão.
- Vậy ngươi là cao nhân có thể đoán biết được mọi việc, thử nói xem…
Lão ta cũng ngồi xuống đối diện ta, lúc này ra bộ bình tĩnh vuốt râu.
- Cô nương hãy đưa bàn tay phải cho lão, lão sẽ tiên đoán kĩ càng cho cô nương!
Khi lão tập trung nhìn đường chỉ tay của ta, ánh mắt già nua chợt sáng lên, phấp phới như bắt được vàng.
- Ồ, đúng là ngươi thật, phúc khí lớn của ta, vận số đẹp… không mất công ta bấm ngón tay tính toán, lại còn ngồi đợi ở đây cả ngày, phen này … – Lão lẩm bẩm cái gì đó.
- Nói liên thiên gì vậy? – Ta trừng mắt – Ngươi mau xem cho kĩ, còn nói cho cụ thể, trước hết ta cần xem hai việc thôi: Thứ nhất, ta đang có một vấn nạn trong người, làm sao tìm cao nhân để giải. Thứ hai, xem kĩ cho ta đường tình duyên, xem ta có duyên tốt không, có lấy được soái ca không?
Lão ta xem xem xét xét, song lại lấy đồng xu gieo quẻ, bấm ngón tay nhẩm tính một hồi rồi phán.
- Cả hai vấn đề của cô nương đều có kết quả tốt…
- Là sao?
- Gặp vấn đề khó khăn có thể tìm cao nhân để giải, tuy nãy ta có nói là cô nương có cái đại nạn mười ngày, nhưng cô nương đã chịu ở lại gặp ta, nạn có thể giải!
- Vậy sao? – Lúc này ta hào hứng mà vào thẳng vấn đề chính luôn – Lão đạo, ngươi thử nói xem, trong người ta đang có một thứ kịch độc, liệu ta tìm đâu cao nhân để giải?
Lão ta mắt sáng, còn vỗ hay tay vào nhau, thần thần bí bí nói:
- Chính là như vậy, vừa vặn hoàn hảo, chuyến đi này của cô nương không những giải được kịch độc, mà với nguyện vọng thứ hai cũng nhanh chóng đạt được!
- Lão mau nói, nếu nghe ổn, ta sẽ thưởng thêm bạc! – Ta hào phóng nói.
Sự thật thì ta cũng mê tín một tẹo, nếu là gặp được thầy bói hay, ta dĩ nhiên cũng nảy sinh tò mò muốn xem.
- Không đến mười ngày nữa cô nương sẽ giải được độc, cũng không đến mười ngày nữa cô nương có thể xuất giá được!
- Ha ha, nghe thật muốn sốc! – Ta phá lên cười – Chuyện thứ nhất thì ta cũng hi vọng như vậy, nhưng chuyện thứ hai ta không tin rằng nhanh như thế!
Lão đạo nhân vẫn bình tĩnh, kiên định mà giải thích:
- Thiên cơ bất khả lộ, lão không thể nói nhiều, nhưng là có thể chắc chắn…
- Vậy ngươi thử nói xem, phu quân tương lai của ta là người như thế nào? Có bao nhiêu phần tuấn tú, có bao nhiêu gia sản? Có biệt tài gì? Còn nữa, có phải là người chung thủy?
- Tất cả đều như cô nương mong muốn! – Lão nhìn ta phán.
Ta cười cợt tỏ vẻ không tin. Ta mới rút trong người ra tập ngân phiếu, ve ve vẩy vẩy trước mặt lão rồi đặt trên bàn.
- Nếu ngươi không đếm có thể nói chính xác chỗ này có bao nhiêu tiền, ta sẽ tin ngươi!
- Nếu lão đoán đúng, sau này lão nói gì cô nương sẽ đều tin?
- Phải! – Ta chấp nhận thách thức.
Mắt lão đạo sĩ chợt ánh lên dị quang.
[ Hừ con nhóc, xem thường lão như vậy, thời xuân xanh ba mươi năm trước ta từng lăn lộn giang hồ, không ít tai tiếng, không có bản lĩnh sau này làm sao trở thành cha chồng của ngươi ]
- Bảy ngàn sáu trăm năm mươi lượng! – Lão một câu xanh rờn phán.
Ta thấy thái độ tự tin của lão, vội giở ngân phiếu ra đếm. Ạch, không sai một chút nào. Làm sao lão có thể đoán đúng được, ta mới xua xua trước mặt lão trong vòng một hai giây mà thôi, hơn nữa chỗ ngân phiếu này lớn nhỏ phải đến năm mươi tờ…
- Bội phục, ngươi quả là cao nhân! – Ta thốt lên.
- Ta chưa đến mức cao nhân, nhưng kì nhân dị sĩ thì cũng có thừa! – Lão không khiêm tốn nói.
Ta mắt lung linh, nhìn lão đạo sĩ gần như nhìn phật sống.
- Đạo nhân, vậy ngươi mau chỉ cho ta, trong người ta có bí phương thập ngũ tán, ở đâu có cao nhân để chữa?
- Thật trùng hợp, cũng không cần chỉ đâu xa, ta có quen biết một kì nhân trên núi, bà ta từng xuất thân Tây vực, đối với độc dược không thứ gì không tinh thông, ta sẽ dẫn cô nương đến đó!
…o0o…
Kết quả là ta thu dọn giúp lão sạp hàng, chất lên xe lừa rồi cùng lão lên núi. Lão đạo nhân này nói nhà dược sư kia ngay dưới chân núi, cũng chỉ vài dặm đường…
Khi sắp ra khỏi thành, đột nhiên lão dừng xe lừa, nhảy xuống bảo ta:
- Cô nương, ngươi ở đây đợi ta nửa khắc, ta đi một chút!
- Ngươi đi đâu?
- Ai da, là đi… – Lão ta làm ra bộ mặt khó chịu như đang mót – Đi một chút thôi!
- Cũng được! – Thấy lão cầm cả cây phất trần đi, ta mới gọi lại – Lão đạo, để ta cầm cây phất trần cho!
- Không cần! – Lão không thèm ngoái lại – Đây là bảo bối bất ly thân của ta, đi nặng đi nhẹ đều phải mang!
[ --- Phân cách tuyến --- ]