Ba ngày sau, khi ta còn lười nhác nằm trên gường của lừa nhỏ ngủ, Mộc tiền bối đã đến gọi ta dậy…
Gương mặt tiền bối hôm nay rất tốt, hân hoan thông báo cho ta:
- Ngân cô nương, báo cho cô một tin tốt, thuốc giải độc dược đã tìm ra!
Ta nghe vậy không khỏi hân hoan, sung sướng đến mức nhảy cẫng lên hét:
- Oh Yeah! – Ta mau nắm lấy tay tiền bối – Đa tạ tiền bối, ta vui đến mức không thở được…
- Đừng gọi ta là tiền bối, thế này đi, ta cũng rất thích cô nương, ta sẽ gọi cô nương là Tiểu Ly, từ sau cô nương có thể gọi ta là “nương” được rồi!
Không ngờ Mộc tiền bối lại dễ dàng thân thiện như vậy, ta không khách khí nói:
- Vâng, nương, cảm ơn đã giúp Tiểu Ly tìm thuốc giải!
Ta cứ nghĩ Mộc nương sẽ đem thuốc giải ra ngay cho ta, nào ngờ bà cọ cọ hai đầu ngón tay trỏ vào nhau, có chút ái ngại mà nói:
- Nhưng mà Tiểu Ly, ta còn có một cái tâm nguyện lớn…
Ta ngẩn người ra suy nghĩ, chẳng nhẽ là muốn thù lao, không sau, ta cũng không phải thiếu tiền…
- Nương, ta hiểu, ta cũng không dám nhận không thuốc giải từ người, nói thật ta cũng còn một số bạc lớn, xin biếu lại người! – Ta định rút trong người ra một ít ngân phiếu, vừa chìa ra đã thấy Mộc nương lắc đầu xua tay.
- Tiểu Ly, ta không cần tiền bạc…
- Vậy người cần cái gì? – Ta thẳng thắn hỏi.
- Con dâu! – Mộc nương hai chữ đáp.
Ta ngây ngốc một chút rồi cười nói:
- Nương, không phải người chỉ ở một mình sao? Cái đó, chắc không phải là con dâu, nếu người định thu nhận dưỡng nữ, Tiểu Ly luôn sẵn sàng…
- Không, ta cần con dâu, là thê tử cho lừa nhỏ! – Cũng rất thẳng thắn đáp lại.
- Lừa nhỏ không phải đã đem cho sao?
- Nó sắp trở lại! – Mộc nương nói, gương mặt như rất trông đợi.
Lúc này ta mất công suy nghĩ, sau cùng vui vẻ hào hứng:
- Được, ta sẽ đi mấy trấn xung quanh, mua về một trăm con lừa cái, người có thể lấy hết hoặc chọn ra một vài con tốt nhất!
Mộc nương lúc này mới giải thích rõ ràng:
- Không phải là con lừa… Ai da, “lừa nhỏ” của ta không phải là cái loại đi bằng bốn chân, y chỉ đi bằng hai chân, mà có lúc dùng khinh công bay loạn xạ nữa, y chính là một gã to xác đã hai mươi ba tuổi, là dưỡng tử của ta a ~!
- Hả? – Lúc này mắt ta mới mở lớn, thì ra là biệt danh, thì ra lừa nhỏ là người…
Ta có chút sốc, xong cũng muốn nghĩ cách giải quyết để đổi lấy thuốc giải.
- Vậy nương muốn ta đi bắt dân nữ về làm thê tử cho y?
- Không cần, ta chỉ cần ngươi, tiểu phúc khí a! – Mắt Mộc nương hướng đến phía ta, long lanh, lại có chút như diều hâu dòm gà con.
Tức là muốn thuốc giải, phải lấy thân báo đáp làm con dâu của bà ta. Trời ơi, nhỡ đâu tên lừa to lừa bé đó có cái gương mặt hệt như con lừa, biết đâu còn sứt môi lồi rốn ~.~
Hơn nữa, Mộc nương nhìn ta trong hình dạng như thế này mà còn muốn nhận làm con dâu, ắt dưỡng tử của bà ta cũng có ngoại hình cân xứng, so với “ta” bây giờ cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, xứng đôi vừa lứa. Thật khủng khiếp…
- Nương… – Ta cười đến gượng, cố gắng ngon ngọt thuyết phục – Chúng ta thương lượng điều kiện khác đi!
- Không được! – Bà ta kiên quyết nói.
- Cái đó thì…
- Dù hôm nay cô nương từ chối, ta cũng nhất định cưới ngươi cho y! – Nói rồi bà ta không khoan nhượng, đột nhiên tiến đến điểm huyệt ta.
Ta kinh hoảng, hai tròng mắt mở to, người cứng đờ bị Mộc Doanh Doanh tùy ý an bài, kéo lại ghế ngồi. Bà ta lúc này lại bình thản, không vội mà dỗ dành.
- Tiểu bảo bối, tiểu phúc khí a, ngươi an tâm, dưỡng tử của ta tuy rất khác người, ý nhầm, chỉ khác người một tẹo… – Vỗ vỗ vai ta, bà ta không ngừng PR cho con lừa đó nhưng càng làm ta thấy không hề vào tai – Tuy vậy nhưng y sẽ là một phu quân tốt, vô cùng chung thủy, sau này ngươi không cần lo y có năm thê bảy thiếp, đến giờ y còn chưa có thê tử nào, chỉ có một mình ngươi…
- Không… không… ta không cần! – Ta lên tiếng chống đối, trong lòng thấy ghê tởm.
Trời ơi cái thời đại này, nam tử hai mươi mấy tuổi đầu nếu không lập gia đình ắt là kẻ bất thường, hơn nữa lừa nhỏ của bà ta, có thể là một tên quái dị không kém dưỡng mẫu, không lấy được vợ có thể là do dung nhan xấu đến mức ma chê quỷ hờn, không nữ nhân nào thèm liếc tới dẫn đến việc Mộc nương này phải dùng thủ đoạn này cưỡng ép.
Ta cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, suy tính kế thoát thân.
Một suy nghĩ vụt lên trong đầu, ta chân thật mà nói:
- Mộc nương, ta cũng không muốn từ chối người, nhưng mà nói thật… ta thực sự không thể lấy y, ta đã có một đời chồng…
- Thật sao? – Mộc nương tinh vi nghi ngờ, rõ ràng việc ta có một đời chồng là sự thật.
Mặc dù ta vừa vặn bị xuyên đến vào hôm đại hôn, cũng không phải là người bái thiên địa cùng lão bảy mươi, nhưng cứ coi như là một đời chồng đi…
Mộc nương đột nhiên cầm cánh tay ta lên, kéo lên ống tay áo…
Trên cánh tay nõn nà của thân thể này, có một cái dấu màu đỏ nho nhỏ.
Chết tiệt, là thủ cung sa ~.~
- Còn định nói dối ta? – Mộc nương bực tức nói – Đợi sau khi ngươi và y viên phòng, ta sẽ dạy dỗ lại ngươi!
Ta còn chưa biết ứng phó như thế nào, bà ta đã lấy khăn tay, cố tình chùi chùi quẹt quẹ trên mặt ta, tà ý mà cười:
- Ta đoán đúng mà, ngươi nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân giả trang! – Bà ta mắt sáng lên – Tốt lắm, lừa nhỏ nhất định sẽ yêu thích ngươi!
- Ta không muốn! Ta không muốn! Ta không muốn! – Ta một tràng dài hò hét, nói đến câu thứ năm liền bị điểm nốt á huyệt, không thể nói tiếp được.
Gương mặt tiền bối hôm nay rất tốt, hân hoan thông báo cho ta:
- Ngân cô nương, báo cho cô một tin tốt, thuốc giải độc dược đã tìm ra!
Ta nghe vậy không khỏi hân hoan, sung sướng đến mức nhảy cẫng lên hét:
- Oh Yeah! – Ta mau nắm lấy tay tiền bối – Đa tạ tiền bối, ta vui đến mức không thở được…
- Đừng gọi ta là tiền bối, thế này đi, ta cũng rất thích cô nương, ta sẽ gọi cô nương là Tiểu Ly, từ sau cô nương có thể gọi ta là “nương” được rồi!
Không ngờ Mộc tiền bối lại dễ dàng thân thiện như vậy, ta không khách khí nói:
- Vâng, nương, cảm ơn đã giúp Tiểu Ly tìm thuốc giải!
Ta cứ nghĩ Mộc nương sẽ đem thuốc giải ra ngay cho ta, nào ngờ bà cọ cọ hai đầu ngón tay trỏ vào nhau, có chút ái ngại mà nói:
- Nhưng mà Tiểu Ly, ta còn có một cái tâm nguyện lớn…
Ta ngẩn người ra suy nghĩ, chẳng nhẽ là muốn thù lao, không sau, ta cũng không phải thiếu tiền…
- Nương, ta hiểu, ta cũng không dám nhận không thuốc giải từ người, nói thật ta cũng còn một số bạc lớn, xin biếu lại người! – Ta định rút trong người ra một ít ngân phiếu, vừa chìa ra đã thấy Mộc nương lắc đầu xua tay.
- Tiểu Ly, ta không cần tiền bạc…
- Vậy người cần cái gì? – Ta thẳng thắn hỏi.
- Con dâu! – Mộc nương hai chữ đáp.
Ta ngây ngốc một chút rồi cười nói:
- Nương, không phải người chỉ ở một mình sao? Cái đó, chắc không phải là con dâu, nếu người định thu nhận dưỡng nữ, Tiểu Ly luôn sẵn sàng…
- Không, ta cần con dâu, là thê tử cho lừa nhỏ! – Cũng rất thẳng thắn đáp lại.
- Lừa nhỏ không phải đã đem cho sao?
- Nó sắp trở lại! – Mộc nương nói, gương mặt như rất trông đợi.
Lúc này ta mất công suy nghĩ, sau cùng vui vẻ hào hứng:
- Được, ta sẽ đi mấy trấn xung quanh, mua về một trăm con lừa cái, người có thể lấy hết hoặc chọn ra một vài con tốt nhất!
Mộc nương lúc này mới giải thích rõ ràng:
- Không phải là con lừa… Ai da, “lừa nhỏ” của ta không phải là cái loại đi bằng bốn chân, y chỉ đi bằng hai chân, mà có lúc dùng khinh công bay loạn xạ nữa, y chính là một gã to xác đã hai mươi ba tuổi, là dưỡng tử của ta a ~!
- Hả? – Lúc này mắt ta mới mở lớn, thì ra là biệt danh, thì ra lừa nhỏ là người…
Ta có chút sốc, xong cũng muốn nghĩ cách giải quyết để đổi lấy thuốc giải.
- Vậy nương muốn ta đi bắt dân nữ về làm thê tử cho y?
- Không cần, ta chỉ cần ngươi, tiểu phúc khí a! – Mắt Mộc nương hướng đến phía ta, long lanh, lại có chút như diều hâu dòm gà con.
Tức là muốn thuốc giải, phải lấy thân báo đáp làm con dâu của bà ta. Trời ơi, nhỡ đâu tên lừa to lừa bé đó có cái gương mặt hệt như con lừa, biết đâu còn sứt môi lồi rốn ~.~
Hơn nữa, Mộc nương nhìn ta trong hình dạng như thế này mà còn muốn nhận làm con dâu, ắt dưỡng tử của bà ta cũng có ngoại hình cân xứng, so với “ta” bây giờ cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, xứng đôi vừa lứa. Thật khủng khiếp…
- Nương… – Ta cười đến gượng, cố gắng ngon ngọt thuyết phục – Chúng ta thương lượng điều kiện khác đi!
- Không được! – Bà ta kiên quyết nói.
- Cái đó thì…
- Dù hôm nay cô nương từ chối, ta cũng nhất định cưới ngươi cho y! – Nói rồi bà ta không khoan nhượng, đột nhiên tiến đến điểm huyệt ta.
Ta kinh hoảng, hai tròng mắt mở to, người cứng đờ bị Mộc Doanh Doanh tùy ý an bài, kéo lại ghế ngồi. Bà ta lúc này lại bình thản, không vội mà dỗ dành.
- Tiểu bảo bối, tiểu phúc khí a, ngươi an tâm, dưỡng tử của ta tuy rất khác người, ý nhầm, chỉ khác người một tẹo… – Vỗ vỗ vai ta, bà ta không ngừng PR cho con lừa đó nhưng càng làm ta thấy không hề vào tai – Tuy vậy nhưng y sẽ là một phu quân tốt, vô cùng chung thủy, sau này ngươi không cần lo y có năm thê bảy thiếp, đến giờ y còn chưa có thê tử nào, chỉ có một mình ngươi…
- Không… không… ta không cần! – Ta lên tiếng chống đối, trong lòng thấy ghê tởm.
Trời ơi cái thời đại này, nam tử hai mươi mấy tuổi đầu nếu không lập gia đình ắt là kẻ bất thường, hơn nữa lừa nhỏ của bà ta, có thể là một tên quái dị không kém dưỡng mẫu, không lấy được vợ có thể là do dung nhan xấu đến mức ma chê quỷ hờn, không nữ nhân nào thèm liếc tới dẫn đến việc Mộc nương này phải dùng thủ đoạn này cưỡng ép.
Ta cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, suy tính kế thoát thân.
Một suy nghĩ vụt lên trong đầu, ta chân thật mà nói:
- Mộc nương, ta cũng không muốn từ chối người, nhưng mà nói thật… ta thực sự không thể lấy y, ta đã có một đời chồng…
- Thật sao? – Mộc nương tinh vi nghi ngờ, rõ ràng việc ta có một đời chồng là sự thật.
Mặc dù ta vừa vặn bị xuyên đến vào hôm đại hôn, cũng không phải là người bái thiên địa cùng lão bảy mươi, nhưng cứ coi như là một đời chồng đi…
Mộc nương đột nhiên cầm cánh tay ta lên, kéo lên ống tay áo…
Trên cánh tay nõn nà của thân thể này, có một cái dấu màu đỏ nho nhỏ.
Chết tiệt, là thủ cung sa ~.~
- Còn định nói dối ta? – Mộc nương bực tức nói – Đợi sau khi ngươi và y viên phòng, ta sẽ dạy dỗ lại ngươi!
Ta còn chưa biết ứng phó như thế nào, bà ta đã lấy khăn tay, cố tình chùi chùi quẹt quẹ trên mặt ta, tà ý mà cười:
- Ta đoán đúng mà, ngươi nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân giả trang! – Bà ta mắt sáng lên – Tốt lắm, lừa nhỏ nhất định sẽ yêu thích ngươi!
- Ta không muốn! Ta không muốn! Ta không muốn! – Ta một tràng dài hò hét, nói đến câu thứ năm liền bị điểm nốt á huyệt, không thể nói tiếp được.