Dưới rừng hoa mơ trắng lúc đó, cũng có hai bóng người, một nam một nữ đứng đối diện…
“Đôi uyên ương” một cặp bạch y phiêu diêu, ai nấy tư dung mỹ mạo hơn người, đặc biệt là nam tử kia, không chỉ tuấn mỹ mà còn có khí chất, điểm thêm một chút lãnh đạm băng giá…
Gió thổi khiến những cánh hoa lất phất bay, một vài cánh hoa vướng trên tóc cô gái… Họ nhìn nhau không chớp mắt…
Sự thực của câu chuyện thơ mộng này là…
Cô gái đó, ta, vẫn trố mắt như cá chết…
Không phải hoàn toàn là vì ta còn quá ngượng, không có dũng khí đối mặt với Phương Thành, mà là vì có phải y vừa nói chuyện không?
Mà nói một câu dài nhất trong lịch sử những lần gặp nhau. Trước đây, dù ta có làm thế nào, y cũng chỉ cạy miệng hến nói ra hai hay ba chữ… Đối với ta, cũng không cần quan tâm, bây giờ lại vì ta đứng dưới gốc cây mà nhảy xuống sao? Hay là do màn diễn tập của ta quá lố? Trước đây với y ta cũng làm ra nhiều chuyện lố bịch, y còn không để ý tới cơ mà?
Đối với ta, chuyện kì lạ này còn có tính chất công phá hơn việc bị y phát hiện hay việc làm thế nào để không nhắc đến chuyện xấu hổ đêm qua.
Ta đang liên tưởng đến, có phải xuân dược mạnh quá làm hư nào y rồi? Hay y đã có chuyển biến sau khi không còn là một xử nam? Ặc…
Nói thật ta cũng có chút tò mò, y thực sự cũng là lần đầu ~.~ Ta đã được hưởng lần đầu của một soái ca siêu cấp thế này sao?
Nghĩ đến chuyện đen tối, hai má ta đỏ bừng bừng…
Sau đó, ta mới phát hiện ra, dường như toàn là ta tưởng tượng quá đà. Ngước mắt lên nhìn lại gương mặt y, lại thấy nó không cảm xúc như cũ…
Bàn tay y cầm lọ sứ đã đưa ra trước mặt ta, lạnh lẽo không nói gì, có lẽ để ta tự hiểu đó là thuốc giải.
Ta đưa lọ thuốc giải lên miệng, dốc ngược uống, y không đợi ta uống hết cho tử tế mà đột nhiên lên tiếng, nói một câu mà suýt nữa khiến ta sặc.
- Uống xong thì mau rời đi!
May ta còn nuốt được hết thuốc giải, lại trợn to mắt nhìn y. Vừa nãy, giọng điệu y rất lạnh bạc, nói ra câu đó không chút thái độ, cũng không chút ngập ngừng…
Y muốn đuổi ta? Ta còn chưa cần đến y chịu trách nhiệm! Hay y cho là ta vì cái thuốc giải này mới thỏa thuận với dưỡng mẫu của y. Chính ta không ngờ rằng vừa đối diện, y đã phun ra một câu như vậy. Hay rồi, mở miệng nói được nhiều hơn một chút, nhưng vẫn là thờ ơ, không muốn có gánh nặng >”
Thì ra y có hỏi câu vừa nãy, cũng chỉ là vì ta khiến y cảm thấy quá lố bịch, còn để xảy ra chuyện đêm qua với y cũng là nghiệp chướng, ta là một đứa con gái không tốt, giả tạo, trâng tráo, y đã nhìn thấy ta vì muốn lấy thuốc mà bày trò…
Chưa hết, đột nhiên y rút từ trong người ra một thứ giống như phong thư, ánh mắt không chuyển biến đưa cho ta.
- Đưa cho nương!
Hưu thư? Đã tính sớm như vậy?
Ta vốn là người sĩ diện, rõ ràng là ta cũng suy nghĩ và tính toán thông suốt trước đó, chính ta đã chọn việc rời đi, cũng không cần quan tâm đến y, nhưng chính ta không ngờ y lại ném hưu thư nhanh chóng và phũ phàng như vậy.
Y nói rồi nhẹ xoay mình đi hướng khác, không liếc đến ta nữa.
Muốn đá ta, ta mới là người đá ngươi chứ! Hưu thư phải là ta đề nghị chứ? Ngươi làm sao có thể bạc như vôi như vậy? Có nam nhân nào lại vô trách nhiệm như vậy?
Ta cảm thấy tự trọng của mình bị tổn thất ghê gớm, rõ ràng đã ăn mất lần đầu của ta, tỉnh dậy bỏ lại ta một mình, sau đó còn viết sẵn hưu thư. Gặp ta cũng không thèm nhắc lại chuyện đêm qua, nhạt nhẽo trút bỏ trách nhiệm sao?
Ta cảm thấy tổn thương, rõ ràng ta không được cái gì cả.
Không đời nào, ta đã nói, nam nhân ngược ta, ta sẽ bắt trả giá mười lần, ta không đời nào chịu thua y như vậy.
Ta nghĩ rồi không cam chịu, chạy theo y, tất nhiên ta không đuổi kịp, còn cách hơn chục bước thì ta lại vấp ngã cái nữa…
Đau quá, không thể đứng dậy, ta phẫn nộ nhặt cục đá, dùng toàn sức ném y.
Y chỉ xoay khẽ cũng né được, ánh mắt lạnh lẽo quay lại.
- Diệp Phương Thành, ngươi tưởng dễ dàng phủi tay với ta sao? Ta sẽ không tha cho ngươi, nương của ngươi còn nói vì ta đòi lại công đạo, ta sẽ bám theo ngươi quấy rầy cả đời, ngươi không để mắt đến ta, ta cũng không cần ngươi yêu, ta sẽ phá ngươi, không cho ngươi sống hạnh phúc! Chính ta mới không cần! – Ta đanh đá tuôn một tràng chói tai, không cần suy nghĩ, cũng không biết có câu nào vào với câu nào không.
- Cứ việc! – Lại là hai chữ này.
Ta hận >”
Ta ném, ta cứ ném đá loạn xạ, đằng nào còn đang thấy đau chân, ta cũng không chạy theo được…
Đá không ném trúng người cái nào, chớp mắt ta mải nhặt viên đá khác thì đã không thấy thân ảnh trước mắt. Tưởng y bỏ đi rồi, đang định cất thêm một câu chửi bới thì lại thấy cái thân ảnh màu trắng đó ở ngay bên cạnh mình.
- Muốn gì đây? – Ta bực dọc hỏi.
Con ngươi xám tro khẽ lay động một chút, nói rồi y đột nhiên ôm ta lên, không nói gì, vù vù vèo vèo vài cái, khi ta còn đang kinh ngạc đã thấy gần về đến trang viên …
Muốn làm người tốt một chút sao? Hay y cũng biết ta không được nên chiếu cố để ta đem hưu thư về? Sau đó ép ta cuốn gói đồ đạc, mau chóng rời đi?
…
“Đôi uyên ương” một cặp bạch y phiêu diêu, ai nấy tư dung mỹ mạo hơn người, đặc biệt là nam tử kia, không chỉ tuấn mỹ mà còn có khí chất, điểm thêm một chút lãnh đạm băng giá…
Gió thổi khiến những cánh hoa lất phất bay, một vài cánh hoa vướng trên tóc cô gái… Họ nhìn nhau không chớp mắt…
Sự thực của câu chuyện thơ mộng này là…
Cô gái đó, ta, vẫn trố mắt như cá chết…
Không phải hoàn toàn là vì ta còn quá ngượng, không có dũng khí đối mặt với Phương Thành, mà là vì có phải y vừa nói chuyện không?
Mà nói một câu dài nhất trong lịch sử những lần gặp nhau. Trước đây, dù ta có làm thế nào, y cũng chỉ cạy miệng hến nói ra hai hay ba chữ… Đối với ta, cũng không cần quan tâm, bây giờ lại vì ta đứng dưới gốc cây mà nhảy xuống sao? Hay là do màn diễn tập của ta quá lố? Trước đây với y ta cũng làm ra nhiều chuyện lố bịch, y còn không để ý tới cơ mà?
Đối với ta, chuyện kì lạ này còn có tính chất công phá hơn việc bị y phát hiện hay việc làm thế nào để không nhắc đến chuyện xấu hổ đêm qua.
Ta đang liên tưởng đến, có phải xuân dược mạnh quá làm hư nào y rồi? Hay y đã có chuyển biến sau khi không còn là một xử nam? Ặc…
Nói thật ta cũng có chút tò mò, y thực sự cũng là lần đầu ~.~ Ta đã được hưởng lần đầu của một soái ca siêu cấp thế này sao?
Nghĩ đến chuyện đen tối, hai má ta đỏ bừng bừng…
Sau đó, ta mới phát hiện ra, dường như toàn là ta tưởng tượng quá đà. Ngước mắt lên nhìn lại gương mặt y, lại thấy nó không cảm xúc như cũ…
Bàn tay y cầm lọ sứ đã đưa ra trước mặt ta, lạnh lẽo không nói gì, có lẽ để ta tự hiểu đó là thuốc giải.
Ta đưa lọ thuốc giải lên miệng, dốc ngược uống, y không đợi ta uống hết cho tử tế mà đột nhiên lên tiếng, nói một câu mà suýt nữa khiến ta sặc.
- Uống xong thì mau rời đi!
May ta còn nuốt được hết thuốc giải, lại trợn to mắt nhìn y. Vừa nãy, giọng điệu y rất lạnh bạc, nói ra câu đó không chút thái độ, cũng không chút ngập ngừng…
Y muốn đuổi ta? Ta còn chưa cần đến y chịu trách nhiệm! Hay y cho là ta vì cái thuốc giải này mới thỏa thuận với dưỡng mẫu của y. Chính ta không ngờ rằng vừa đối diện, y đã phun ra một câu như vậy. Hay rồi, mở miệng nói được nhiều hơn một chút, nhưng vẫn là thờ ơ, không muốn có gánh nặng >”
Thì ra y có hỏi câu vừa nãy, cũng chỉ là vì ta khiến y cảm thấy quá lố bịch, còn để xảy ra chuyện đêm qua với y cũng là nghiệp chướng, ta là một đứa con gái không tốt, giả tạo, trâng tráo, y đã nhìn thấy ta vì muốn lấy thuốc mà bày trò…
Chưa hết, đột nhiên y rút từ trong người ra một thứ giống như phong thư, ánh mắt không chuyển biến đưa cho ta.
- Đưa cho nương!
Hưu thư? Đã tính sớm như vậy?
Ta vốn là người sĩ diện, rõ ràng là ta cũng suy nghĩ và tính toán thông suốt trước đó, chính ta đã chọn việc rời đi, cũng không cần quan tâm đến y, nhưng chính ta không ngờ y lại ném hưu thư nhanh chóng và phũ phàng như vậy.
Y nói rồi nhẹ xoay mình đi hướng khác, không liếc đến ta nữa.
Muốn đá ta, ta mới là người đá ngươi chứ! Hưu thư phải là ta đề nghị chứ? Ngươi làm sao có thể bạc như vôi như vậy? Có nam nhân nào lại vô trách nhiệm như vậy?
Ta cảm thấy tự trọng của mình bị tổn thất ghê gớm, rõ ràng đã ăn mất lần đầu của ta, tỉnh dậy bỏ lại ta một mình, sau đó còn viết sẵn hưu thư. Gặp ta cũng không thèm nhắc lại chuyện đêm qua, nhạt nhẽo trút bỏ trách nhiệm sao?
Ta cảm thấy tổn thương, rõ ràng ta không được cái gì cả.
Không đời nào, ta đã nói, nam nhân ngược ta, ta sẽ bắt trả giá mười lần, ta không đời nào chịu thua y như vậy.
Ta nghĩ rồi không cam chịu, chạy theo y, tất nhiên ta không đuổi kịp, còn cách hơn chục bước thì ta lại vấp ngã cái nữa…
Đau quá, không thể đứng dậy, ta phẫn nộ nhặt cục đá, dùng toàn sức ném y.
Y chỉ xoay khẽ cũng né được, ánh mắt lạnh lẽo quay lại.
- Diệp Phương Thành, ngươi tưởng dễ dàng phủi tay với ta sao? Ta sẽ không tha cho ngươi, nương của ngươi còn nói vì ta đòi lại công đạo, ta sẽ bám theo ngươi quấy rầy cả đời, ngươi không để mắt đến ta, ta cũng không cần ngươi yêu, ta sẽ phá ngươi, không cho ngươi sống hạnh phúc! Chính ta mới không cần! – Ta đanh đá tuôn một tràng chói tai, không cần suy nghĩ, cũng không biết có câu nào vào với câu nào không.
- Cứ việc! – Lại là hai chữ này.
Ta hận >”
Ta ném, ta cứ ném đá loạn xạ, đằng nào còn đang thấy đau chân, ta cũng không chạy theo được…
Đá không ném trúng người cái nào, chớp mắt ta mải nhặt viên đá khác thì đã không thấy thân ảnh trước mắt. Tưởng y bỏ đi rồi, đang định cất thêm một câu chửi bới thì lại thấy cái thân ảnh màu trắng đó ở ngay bên cạnh mình.
- Muốn gì đây? – Ta bực dọc hỏi.
Con ngươi xám tro khẽ lay động một chút, nói rồi y đột nhiên ôm ta lên, không nói gì, vù vù vèo vèo vài cái, khi ta còn đang kinh ngạc đã thấy gần về đến trang viên …
Muốn làm người tốt một chút sao? Hay y cũng biết ta không được nên chiếu cố để ta đem hưu thư về? Sau đó ép ta cuốn gói đồ đạc, mau chóng rời đi?
…