Lão hoàng đế suy tư một hồi, đưa cho nữ nhân kia một mảnh giấy, đó chính là nhiệm vụ tiếp theo.
Nữ nhân đeo mặt nạ trở lại, đang định xoay người rời đi.
- Đợi chút, Phi Hương!
- Bệ hạ còn điều căn dặn?
- Chỉ cần ngươi còn trung thành làm việc cho trẫm, trẫm sẽ thực hiện nguyện vọng ngươi giấu trong lòng… trẫm sẽ ban cho ngươi một danh vọng, ban hôn cho ngươi với…
- Thuộc hạ đã rõ, bệ hạ, người không cần bận tâm, Phi Hương chỉ làm việc cho bệ hạ, ban thưởng gì cũng không cần… - Phi Hương này nhanh nhẩu phục mệnh, sóng mắt có phần lưu chuyển phức tạp, cúi đầu lần nữa rồi rời đi.
Ám dạ nhân trên mái nhà có phần nghi hoặc, ánh mắt sắc bén, thi triển thân pháp ngầm bám theo nữ nhân kia.
Lần theo dõi này, không ngờ đúng như suy nghĩ của y, đến hoàng đế cũng có tính toán của mình…
Nữ nhân Phi Hương linh hoạt như hắc điểu ẩn mình trong bóng tối, mỗi động tác đều thành thục cảnh giác, đủ để biết nàng là một gián điệp xuất sắc.
Phải, Phi Hương đường chủ của Hắc Kì môn, tổ chức gián điệp số một thiên hạ…
Thân pháp của nàng thuộc hàng cao thủ giang hồ, nhưng chính nàng không ngờ, còn có cao thủ khác đang bám theo…
Phi Hương rời khỏi hoàng cung, cuối cùng cứ như vậy mà đi ra ngoại thành, dừng ở một con suối, giữa đêm thanh tĩnh, lội xuống suối, định thanh tịnh bản thân mình một chút.
Tháo ra mặt nạ, xõa xuống mái tóc dài, nàng còn đang định đặt tay lên cổ áo…
Nào ngờ một nhuyễn kiếm sắc bóng đã đặt lên cổ, nàng có chút giật mình, nhưng bản lĩnh của một gián điệp đã nhanh chóng trấn an bản thân…
Người này đứng ngay phía sau nàng, tưởng rằng không nghe thấy hơi thở… chính là một cao thủ hiếm có…
Diệp Phương Thành vốn chỉ định biết nội dung của nhiệm vụ kia, y có thể nắm chắc khả năng thắng đối phương…
Có điều, nữ nhân này cũng không hề tầm thường…
Hai kẻ, một kẻ bị kề kiếm lên cổ, đứng quay lưng lại một người trong hắc y phục bịt mặt, vốn cả hai không ai nhìn thấy ai…
Phi Hương bình tĩnh đeo lại mặt nạ, thấy hắc y nhân kia cũng không có động tĩnh, có lẽ sự bình tĩnh của nàng cũng khiến y nghi hoặc sao. Nàng chính là một điệp viên bí ẩn quyến rũ, không ít kẻ đàn ông hứng thú với nàng.
Quay đầu lại, nàng mỉm cười nhìn đối phương, bỗng giật mình, có chút mơ hồ…
Hắc y nhân che mặt, nhưng đôi mắt vô cảm lạnh lùng kia, như ngàn năm băng tuyết đông kết, nàng từng biết một đôi mắt như thế…
Có thể theo sau quan sát nàng, không biết từ bao giờ, thậm chí có thể từ trong cung…
Chẳng hay y là…
Phi Hương thu lại nụ cười, có chút bất giác tê tái…
Diệp Phương Thành, nhiều năm qua, đúng là ngày càng trưởng thành…
- Chẳng hay ngươi cũng vừa nhận ra ta? – Đối phương lạnh lẽo lên tiếng trước.
- Thành Nhi, đã lâu không gặp! – Nàng bình tĩnh đáp – Ngươi còn nhớ giọng nói của ta sao?
Y không đáp, nhưng cả hai cùng rõ đáp án. Bỗng y thu hồi kiếm, định thi triển thân pháp rời đi.
- Không phải ngươi muốn biết nội dung nhiệm vụ mà phụ hoàng ngươi sai ta làm sao?
- Nếu là ngươi, thì không cần! – Vô cùng hờ hững đáp, xa lạ đến không tưởng.
- Thành Nhi, ngươi không còn gì muốn nói sao? – Nữ nhân có chút gấp gáp gọi lại.
Nhiều năm như thế, tại sao y một chút bận tâm cũng không có, còn không cần hỏi nàng tại sao lại trở thành thuộc hạ của lão hoàng đế, phụ thân ruột thịt của y…
Lãnh khốc hơn cả năm ấy, đối với nàng bây giờ, y hoàn toàn xa cách, một chút tư vị quá khứ cũng không còn sao?
- Thành Nhi, ngươi không dám đối mặt với ta sao? – Nàng bạo gan hỏi.
Bỗng y quay lại, tháo xuống khăn che mặt, gương mặt sau mấy năm càng tuấn tú, càng băng lãnh khắc nghiệt, vô cảm, vô tâm, lúc này lại đối diện với nàng.
- Ta đã sớm quên ngươi! – Y đáp.
- Ta không tin! Ngươi bản chất vẫn là ngươi, ta cảm nhận được như vậy!
- “…”
Lặng lẽ, đến cơn gió thổi qua cũng khiến lòng người trĩu nặng tê tái.
- Chỉ có ta hiểu rõ ngươi, trước giờ vẫn như vậy! – Phi Hương cũng đã tháo xuống mặt nạ.
- Sai lầm!
- Ta thầm quan sát ngươi bao nhiêu năm, ngươi vẫn như vậy, không muốn nói chuyện với ai, cũng không sẵn sàng trả lời ai, duy chỉ với ta, ít nhiều luôn có đối thoại! – Phi Hương từ từ nói, có chút hồi tưởng trong lòng.
- Tự cho mình là đúng… - Y tỏ ra hờ hững, cũng chuẩn bị quyết tâm rời đi – Cáo từ!
Hai chữ cáo từ của y, còn xa lạ hơn bất cứ lời lẽ xã giao nào, Phi Hương thầm cảm nhận trong lòng, Diệp Phương Thành muốn hạ quyết tâm, từ nay về sau, đối với nàng cũng coi như không còn quen biết, đường ai nấy đi…]
Nữ nhân đeo mặt nạ trở lại, đang định xoay người rời đi.
- Đợi chút, Phi Hương!
- Bệ hạ còn điều căn dặn?
- Chỉ cần ngươi còn trung thành làm việc cho trẫm, trẫm sẽ thực hiện nguyện vọng ngươi giấu trong lòng… trẫm sẽ ban cho ngươi một danh vọng, ban hôn cho ngươi với…
- Thuộc hạ đã rõ, bệ hạ, người không cần bận tâm, Phi Hương chỉ làm việc cho bệ hạ, ban thưởng gì cũng không cần… - Phi Hương này nhanh nhẩu phục mệnh, sóng mắt có phần lưu chuyển phức tạp, cúi đầu lần nữa rồi rời đi.
Ám dạ nhân trên mái nhà có phần nghi hoặc, ánh mắt sắc bén, thi triển thân pháp ngầm bám theo nữ nhân kia.
Lần theo dõi này, không ngờ đúng như suy nghĩ của y, đến hoàng đế cũng có tính toán của mình…
Nữ nhân Phi Hương linh hoạt như hắc điểu ẩn mình trong bóng tối, mỗi động tác đều thành thục cảnh giác, đủ để biết nàng là một gián điệp xuất sắc.
Phải, Phi Hương đường chủ của Hắc Kì môn, tổ chức gián điệp số một thiên hạ…
Thân pháp của nàng thuộc hàng cao thủ giang hồ, nhưng chính nàng không ngờ, còn có cao thủ khác đang bám theo…
Phi Hương rời khỏi hoàng cung, cuối cùng cứ như vậy mà đi ra ngoại thành, dừng ở một con suối, giữa đêm thanh tĩnh, lội xuống suối, định thanh tịnh bản thân mình một chút.
Tháo ra mặt nạ, xõa xuống mái tóc dài, nàng còn đang định đặt tay lên cổ áo…
Nào ngờ một nhuyễn kiếm sắc bóng đã đặt lên cổ, nàng có chút giật mình, nhưng bản lĩnh của một gián điệp đã nhanh chóng trấn an bản thân…
Người này đứng ngay phía sau nàng, tưởng rằng không nghe thấy hơi thở… chính là một cao thủ hiếm có…
Diệp Phương Thành vốn chỉ định biết nội dung của nhiệm vụ kia, y có thể nắm chắc khả năng thắng đối phương…
Có điều, nữ nhân này cũng không hề tầm thường…
Hai kẻ, một kẻ bị kề kiếm lên cổ, đứng quay lưng lại một người trong hắc y phục bịt mặt, vốn cả hai không ai nhìn thấy ai…
Phi Hương bình tĩnh đeo lại mặt nạ, thấy hắc y nhân kia cũng không có động tĩnh, có lẽ sự bình tĩnh của nàng cũng khiến y nghi hoặc sao. Nàng chính là một điệp viên bí ẩn quyến rũ, không ít kẻ đàn ông hứng thú với nàng.
Quay đầu lại, nàng mỉm cười nhìn đối phương, bỗng giật mình, có chút mơ hồ…
Hắc y nhân che mặt, nhưng đôi mắt vô cảm lạnh lùng kia, như ngàn năm băng tuyết đông kết, nàng từng biết một đôi mắt như thế…
Có thể theo sau quan sát nàng, không biết từ bao giờ, thậm chí có thể từ trong cung…
Chẳng hay y là…
Phi Hương thu lại nụ cười, có chút bất giác tê tái…
Diệp Phương Thành, nhiều năm qua, đúng là ngày càng trưởng thành…
- Chẳng hay ngươi cũng vừa nhận ra ta? – Đối phương lạnh lẽo lên tiếng trước.
- Thành Nhi, đã lâu không gặp! – Nàng bình tĩnh đáp – Ngươi còn nhớ giọng nói của ta sao?
Y không đáp, nhưng cả hai cùng rõ đáp án. Bỗng y thu hồi kiếm, định thi triển thân pháp rời đi.
- Không phải ngươi muốn biết nội dung nhiệm vụ mà phụ hoàng ngươi sai ta làm sao?
- Nếu là ngươi, thì không cần! – Vô cùng hờ hững đáp, xa lạ đến không tưởng.
- Thành Nhi, ngươi không còn gì muốn nói sao? – Nữ nhân có chút gấp gáp gọi lại.
Nhiều năm như thế, tại sao y một chút bận tâm cũng không có, còn không cần hỏi nàng tại sao lại trở thành thuộc hạ của lão hoàng đế, phụ thân ruột thịt của y…
Lãnh khốc hơn cả năm ấy, đối với nàng bây giờ, y hoàn toàn xa cách, một chút tư vị quá khứ cũng không còn sao?
- Thành Nhi, ngươi không dám đối mặt với ta sao? – Nàng bạo gan hỏi.
Bỗng y quay lại, tháo xuống khăn che mặt, gương mặt sau mấy năm càng tuấn tú, càng băng lãnh khắc nghiệt, vô cảm, vô tâm, lúc này lại đối diện với nàng.
- Ta đã sớm quên ngươi! – Y đáp.
- Ta không tin! Ngươi bản chất vẫn là ngươi, ta cảm nhận được như vậy!
- “…”
Lặng lẽ, đến cơn gió thổi qua cũng khiến lòng người trĩu nặng tê tái.
- Chỉ có ta hiểu rõ ngươi, trước giờ vẫn như vậy! – Phi Hương cũng đã tháo xuống mặt nạ.
- Sai lầm!
- Ta thầm quan sát ngươi bao nhiêu năm, ngươi vẫn như vậy, không muốn nói chuyện với ai, cũng không sẵn sàng trả lời ai, duy chỉ với ta, ít nhiều luôn có đối thoại! – Phi Hương từ từ nói, có chút hồi tưởng trong lòng.
- Tự cho mình là đúng… - Y tỏ ra hờ hững, cũng chuẩn bị quyết tâm rời đi – Cáo từ!
Hai chữ cáo từ của y, còn xa lạ hơn bất cứ lời lẽ xã giao nào, Phi Hương thầm cảm nhận trong lòng, Diệp Phương Thành muốn hạ quyết tâm, từ nay về sau, đối với nàng cũng coi như không còn quen biết, đường ai nấy đi…]