Bên trong là một phòng trà bày biện cao cấp, còn có một cửa sổ nhìn ra phía bờ hồ, thực sự chỉ phù hợp cho thượng khách vừa đến dùng bữa, uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm cảnh…
Trên bàn cũng đã bày sẵn gần chục món ăn điểm tâm tối…
Quan trọng hơn là, có một tên đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, thấy tiếng bước chân, đã lập tức quay ra, nở một nụ cười khiến ta suýt ngất ~.~
Bởi vì lần đầu ta thấy, tên hổ báo hoàng tử này mỉm cười với ta!
Mà hôm nay trời sắp có bão sao, tứ hoàng tử một bộ dạng đẹp đẽ chỉnh tề đến phi thường. Không phải ta cố ý bôi bác hắn, bình thường hắn cũng đã chỉnh tề oai vệ, chỉ có điều hôm nay có phần càng chau chuốt hơn, một thân hắc bào thêu nổi hoa văn, đầu đội kim quan, tóc tai gọn ghẽ, gương mặt rạng ngời, ngũ quan tuấn tú, khí chất vương giả uy vũ…
Bây giờ ta lại đơ đơ ra ~
- Lại đây ngồi! – Hắn mở lời trước, âm điệu cố gắng tự nhiên, lại bên bàn ngồi xuống.
Ta nhìn hắn chòng chọc, dè chừng ngồi xuống đối diện…
Mùi thức ăn ngon lại lập tức tấn công ta…
Thấy mắt ta cố tránh cũng không dời đi khỏi thức ăn, hắn lại rót cả rượu vào chén cho ta, giống như muốn mời ăn vậy…
Ta đói quá cầm đũa lên rồi, xong nghĩ thế nào lại buông xuống.
- Yên tâm, bữa này ta hoàn toàn thành ý mời!
- Không có độc sao? – Ta đề phòng hỏi.
- Không có độc!
- Vậy ngươi bị đá rơi trúng đầu sao? – Lúc này ta chợt không kiêng nể gì mà nói.
Mặt hắn tưởng đã nhăn nhó nào ngờ lại kịp dãn ra, cố bình bình giọng mà nói:
- Cứ từ từ dùng bữa, ta… chính là có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì vậy? – Ta bắt đầu nghi hoặc trong lòng.
Gương mặt bình thường cao ngạo của hắn thoáng bối rối, ánh mắt không tập trung nhìn về một phía được, mà lần lượt di chuyển ánh mắt, giống như có chút chần chừ khó diễn đạt.
- Là, ta đã lao tâm suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghị lại, khó chịu bứt rứt, rồi…
Ta tròn mắt chăm chăm nhìn hắn, lần này là phản ứng tự nhiên, bởi ta đang thấy vô cùng kì quái.
Nào ngờ báo hại hắn đơ người, sau đó giật mình, lại ho khan cái nữa, sau cùng lại có chút gấp gáp hùng hổ, giọng điệu lại dần thiếu thiện cảm như cũ:
- Hôm nay ta chiếu cố, ngươi mau ăn! Không có lần sau!
Ta chớp mắt một cái, sau cùng mới nhận ra vấn đề… Trời ơi, tên hổ báo này, không phải đang bị tác động? Không phải chứ? Ta cũng không nghĩ là dễ dàng và nhanh như thế, và cũng không lường được nó lại ra kiểu này! Ta chỉ mới bắt đầu tính kế trốn thoát, cũng nhân tiện trêu đùa hắn một chút, chẳng nhẽ hiệu ứng mạnh mẽ quá sao?
Ta còn đang ngẩn tò te, hắn cũng không mấy tự nhiên, thì có một tai họa kéo đến gần. Đó là một tên thuộc hạ của hắn chạy vào báo tin.
- Bẩm tứ hoàng tử, vừa mới có tin, nhị hoàng tử sẽ vì chuyện của quý phi mà đến đây trong sáng mai!
Trên bàn cũng đã bày sẵn gần chục món ăn điểm tâm tối…
Quan trọng hơn là, có một tên đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, thấy tiếng bước chân, đã lập tức quay ra, nở một nụ cười khiến ta suýt ngất ~.~
Bởi vì lần đầu ta thấy, tên hổ báo hoàng tử này mỉm cười với ta!
Mà hôm nay trời sắp có bão sao, tứ hoàng tử một bộ dạng đẹp đẽ chỉnh tề đến phi thường. Không phải ta cố ý bôi bác hắn, bình thường hắn cũng đã chỉnh tề oai vệ, chỉ có điều hôm nay có phần càng chau chuốt hơn, một thân hắc bào thêu nổi hoa văn, đầu đội kim quan, tóc tai gọn ghẽ, gương mặt rạng ngời, ngũ quan tuấn tú, khí chất vương giả uy vũ…
Bây giờ ta lại đơ đơ ra ~
- Lại đây ngồi! – Hắn mở lời trước, âm điệu cố gắng tự nhiên, lại bên bàn ngồi xuống.
Ta nhìn hắn chòng chọc, dè chừng ngồi xuống đối diện…
Mùi thức ăn ngon lại lập tức tấn công ta…
Thấy mắt ta cố tránh cũng không dời đi khỏi thức ăn, hắn lại rót cả rượu vào chén cho ta, giống như muốn mời ăn vậy…
Ta đói quá cầm đũa lên rồi, xong nghĩ thế nào lại buông xuống.
- Yên tâm, bữa này ta hoàn toàn thành ý mời!
- Không có độc sao? – Ta đề phòng hỏi.
- Không có độc!
- Vậy ngươi bị đá rơi trúng đầu sao? – Lúc này ta chợt không kiêng nể gì mà nói.
Mặt hắn tưởng đã nhăn nhó nào ngờ lại kịp dãn ra, cố bình bình giọng mà nói:
- Cứ từ từ dùng bữa, ta… chính là có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì vậy? – Ta bắt đầu nghi hoặc trong lòng.
Gương mặt bình thường cao ngạo của hắn thoáng bối rối, ánh mắt không tập trung nhìn về một phía được, mà lần lượt di chuyển ánh mắt, giống như có chút chần chừ khó diễn đạt.
- Là, ta đã lao tâm suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghị lại, khó chịu bứt rứt, rồi…
Ta tròn mắt chăm chăm nhìn hắn, lần này là phản ứng tự nhiên, bởi ta đang thấy vô cùng kì quái.
Nào ngờ báo hại hắn đơ người, sau đó giật mình, lại ho khan cái nữa, sau cùng lại có chút gấp gáp hùng hổ, giọng điệu lại dần thiếu thiện cảm như cũ:
- Hôm nay ta chiếu cố, ngươi mau ăn! Không có lần sau!
Ta chớp mắt một cái, sau cùng mới nhận ra vấn đề… Trời ơi, tên hổ báo này, không phải đang bị tác động? Không phải chứ? Ta cũng không nghĩ là dễ dàng và nhanh như thế, và cũng không lường được nó lại ra kiểu này! Ta chỉ mới bắt đầu tính kế trốn thoát, cũng nhân tiện trêu đùa hắn một chút, chẳng nhẽ hiệu ứng mạnh mẽ quá sao?
Ta còn đang ngẩn tò te, hắn cũng không mấy tự nhiên, thì có một tai họa kéo đến gần. Đó là một tên thuộc hạ của hắn chạy vào báo tin.
- Bẩm tứ hoàng tử, vừa mới có tin, nhị hoàng tử sẽ vì chuyện của quý phi mà đến đây trong sáng mai!