Ta cảm thấy đất trời quay cuồng, đầu óc choáng váng… Diệp Đông Doanh? Tên hồ ly giả tạo ác ôn đó, bề ngoài ung dung thông thái, còn ra vẻ đối xử tốt với ta nhưng đằng sau thì nhẫn tâm thâm độc, còn bắn ta một mũi tên, chút nữa thì vong mạng.
So với Hi Nhi, thủ đoạn của hắn bẩn hơn nhiều, chí ít Hi Nhi còn “có sao nói vậy”, tuy là uy hiếp ta vì mục đích, nhưng tên yêu thần đó không đâm sau lưng ta, những lúc bình thường đối với ta có vẻ ngọt ngào cưng chiều, tuy có thể là hắn lả lơi đùa cợt, nhưng ta không thấy quá phản cảm như kiểu của nhị hoàng tử.
Không đâu, ta nhất định không thể rơi vào tay Diệp Đông Doanh! Cứ nghĩ đến cái bộ mặt thật của hắn, ta liền cảm thấy kinh tởm xen lẫn sợ hãi…
Tứ hoàng tử kia cũng bất ngờ, hắn hừ lạnh trong cổ họng, có vẻ hắn cũng không thích gì Diệp Đông Doanh.
- Đúng là có mật, ruồi lập tức bâu! – Hắn nói bằng giọng chế nhạo, như muốn miệt thị nhị ca của mình vậy.
Ta hấp tấp nói, có phần như muốn tìm sự đồng cảm, hỗ trợ từ Diệp Khởi Minh:
- Tứ hoàng tử, ngươi nhất định không được giao ta cho tên ác ôn giả tạo đó, còn nữa… ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn hắn tới gần!
Hắn ta lại có vẻ nghi nghi hoặc hoặc, hướng ta nhìn chằm chằm:
- Không phải quan hệ của ngươi và hắn rất tốt sao?
- Không phải! – Ta lập tức thanh minh – Ta bị hắn lừa, hắn không có tốt như vậy, nói cho người biết, nhị ca của ngươi chính là con hồ ly, hắn … hắn muốn hại ta…
Nếu như rơi vào tay tên nhị, thà ta chịu đựng tên tứ khó chịu này, còn tốt hơn trăm ngàn lần, nếu rơi vào tay Diệp Đông Doanh, chết lúc nào cũng không hay nữa…
- Tại sao hắn muốn hại ngươi?
- Là…
Ta không thể nói a, chẳng nhẽ nói là ta và tên bát hoàng tử có thông đồng, là cầu nối của hoàng đế Tùy quốc, tên nhị muốn phá tên bát nên mới diệt trừ ta?!
- Nói tóm lại, ta không thể rơi vào tay hắn! – Giọng điệu ta khổ sở nói.
- Vậy… ở trong tay ta tốt hơn chăng? – Bỗng nhiên tên tứ hoàng tử phi thường thốt ra một câu hàm ý lấp lửng, khiến ta suýt nấc.
Ta trong lòng rối ren, nửa khôi hài nửa bi ai, mi mắt đẹp trùng xuống, ánh mắt hướng vào đĩa thức ăn. Cuối cùng để chữa cháy, cũng là vì quá đói, ta đánh liều gắp một miếng…
Ta ăn, đói quá, ta phải ăn đã…
Cái câu hỏi dở người kia của hắn, coi như không cần đáp. Chỉ cần biết ngươi không thích tên nhị hoàng tử là được rồi, hi vọng ngươi và hắn sẽ không “hợp tác” hãm hại ta…
Tên tứ gương mặt mất hứng thấy rõ, còn như muốn trêu tức ta, bằng được đòi câu trả lời sao? Hắn đã hướng tên thuộc hạ mà phân phó:
- Ngày mai cứ đón tiếp nhị hoàng huynh của ta thật tốt vậy! Ta cũng có thể giao quý phi cho hắn hộ tống về kinh thành là được!
- Không… Không! – Ta vừa ăn, vừa khẩn cấp lắc đầu xua tay nói – Ta không muốn nhìn thấy hắn a, làm ơn đừng để hắn đến đây, ngươi hộ tống là được rồi, đừng cho hắn chen vào!
- Hừ, không phải ngươi ở với hắn tốt hơn ở với ta sao? – Có một mùi gì đó chua chua như giấm bốc lên trong ý tứ của hắn.
- Không, ở với ngươi tốt hơn ngàn lần, ta tình nguyện đi với ngươi a! – Ta đành ủy khuất, ra vẻ tội nghiệp, chớp chớp hàng mi.
Hắn tê dại một hồi, khóe miệng nhếch nhếch lên, giống như ăn phải thuốc lâng lâng vậy. Lát sau tỉnh táo lại còn giả bộ, e hèm một cái lớn, sau đó hướng tên thuộc hạ kia phân phó:
So với Hi Nhi, thủ đoạn của hắn bẩn hơn nhiều, chí ít Hi Nhi còn “có sao nói vậy”, tuy là uy hiếp ta vì mục đích, nhưng tên yêu thần đó không đâm sau lưng ta, những lúc bình thường đối với ta có vẻ ngọt ngào cưng chiều, tuy có thể là hắn lả lơi đùa cợt, nhưng ta không thấy quá phản cảm như kiểu của nhị hoàng tử.
Không đâu, ta nhất định không thể rơi vào tay Diệp Đông Doanh! Cứ nghĩ đến cái bộ mặt thật của hắn, ta liền cảm thấy kinh tởm xen lẫn sợ hãi…
Tứ hoàng tử kia cũng bất ngờ, hắn hừ lạnh trong cổ họng, có vẻ hắn cũng không thích gì Diệp Đông Doanh.
- Đúng là có mật, ruồi lập tức bâu! – Hắn nói bằng giọng chế nhạo, như muốn miệt thị nhị ca của mình vậy.
Ta hấp tấp nói, có phần như muốn tìm sự đồng cảm, hỗ trợ từ Diệp Khởi Minh:
- Tứ hoàng tử, ngươi nhất định không được giao ta cho tên ác ôn giả tạo đó, còn nữa… ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn hắn tới gần!
Hắn ta lại có vẻ nghi nghi hoặc hoặc, hướng ta nhìn chằm chằm:
- Không phải quan hệ của ngươi và hắn rất tốt sao?
- Không phải! – Ta lập tức thanh minh – Ta bị hắn lừa, hắn không có tốt như vậy, nói cho người biết, nhị ca của ngươi chính là con hồ ly, hắn … hắn muốn hại ta…
Nếu như rơi vào tay tên nhị, thà ta chịu đựng tên tứ khó chịu này, còn tốt hơn trăm ngàn lần, nếu rơi vào tay Diệp Đông Doanh, chết lúc nào cũng không hay nữa…
- Tại sao hắn muốn hại ngươi?
- Là…
Ta không thể nói a, chẳng nhẽ nói là ta và tên bát hoàng tử có thông đồng, là cầu nối của hoàng đế Tùy quốc, tên nhị muốn phá tên bát nên mới diệt trừ ta?!
- Nói tóm lại, ta không thể rơi vào tay hắn! – Giọng điệu ta khổ sở nói.
- Vậy… ở trong tay ta tốt hơn chăng? – Bỗng nhiên tên tứ hoàng tử phi thường thốt ra một câu hàm ý lấp lửng, khiến ta suýt nấc.
Ta trong lòng rối ren, nửa khôi hài nửa bi ai, mi mắt đẹp trùng xuống, ánh mắt hướng vào đĩa thức ăn. Cuối cùng để chữa cháy, cũng là vì quá đói, ta đánh liều gắp một miếng…
Ta ăn, đói quá, ta phải ăn đã…
Cái câu hỏi dở người kia của hắn, coi như không cần đáp. Chỉ cần biết ngươi không thích tên nhị hoàng tử là được rồi, hi vọng ngươi và hắn sẽ không “hợp tác” hãm hại ta…
Tên tứ gương mặt mất hứng thấy rõ, còn như muốn trêu tức ta, bằng được đòi câu trả lời sao? Hắn đã hướng tên thuộc hạ mà phân phó:
- Ngày mai cứ đón tiếp nhị hoàng huynh của ta thật tốt vậy! Ta cũng có thể giao quý phi cho hắn hộ tống về kinh thành là được!
- Không… Không! – Ta vừa ăn, vừa khẩn cấp lắc đầu xua tay nói – Ta không muốn nhìn thấy hắn a, làm ơn đừng để hắn đến đây, ngươi hộ tống là được rồi, đừng cho hắn chen vào!
- Hừ, không phải ngươi ở với hắn tốt hơn ở với ta sao? – Có một mùi gì đó chua chua như giấm bốc lên trong ý tứ của hắn.
- Không, ở với ngươi tốt hơn ngàn lần, ta tình nguyện đi với ngươi a! – Ta đành ủy khuất, ra vẻ tội nghiệp, chớp chớp hàng mi.
Hắn tê dại một hồi, khóe miệng nhếch nhếch lên, giống như ăn phải thuốc lâng lâng vậy. Lát sau tỉnh táo lại còn giả bộ, e hèm một cái lớn, sau đó hướng tên thuộc hạ kia phân phó: