- Thì… thì sao chứ? – Ta có chút không cam tâm đáp – Ngươi cũng có tốt đẹp gì, ngay từ đầu lừa gạt ta, con vẹt đem tặng ta cũng có ý đồ xấu, chưa kể đến, không ngờ ngươi lại có thể tàn ác bắn ta một tên lấy mạng!
Ta nghĩ nếu đã như vậy, thà rằng sớm chấm dứt màn kịch này, để xem hắn còn giả tạo nổi.
- Không sai! – Hắn cười đẹp đẽ như không có ngại ngần gì mà thừa nhận.
- Được rồi, dỡ cái bản mặt đó của ngươi xuống cho bổn cung, muốn gì thì mau nói! – Ta thẳng thắn nói.
- Bát đệ của ta hẳn cũng biết ngươi không phải công chúa thật đi? – Hắn rót một chén trà, bình thản nói.
- Sai, sai! Ta chính là công chúa thật, công chúa bằng xương bằng thịt! – Ta cũng rót một chén trà, một ngụm nốc xuống.
Hắn không tài nào tin, đột nhiên lột giày của ta, kéo lên ống quần lụa. Này, định làm gì?
Theo ánh mắt của hắn hướng đến, thì ra sau cổ chân của Yến Minh Cơ có một nốt ruồi màu đỏ nho nhỏ, chính ta còn không để ý.
Ô, vậy tên nhị này trước đây có giao tình gì với Yến Minh Cơ? Đã gặp gỡ ở đâu? Haiz, giờ thực sự lắm chuyện a. Quan hệ gì cũng được, miễn không phải là quan hệ tình cảm nam nữ…
Nhị hoàng tử đáy mắt thoáng biểu lộ sự ngạc nhiên, lúc này cũng không tự nhiên mà nói, giống như không thể giải thích được:
- Ra vẫn là công chúa thật! Những chi tiết nhỏ như vậy cũng không sai khác…
Sao? Không giải thích được nổi? Ta cá chắc hắn không thể tin có chuyện xuyên không nhập hồn, Hi Nhi thì có thể tin, bởi mẹ hắn có lẽ chính là một người xuyên không…
- Hứ! – Ta rút lại chân, ngồi co hai đầu gối trên ghế – Vậy thì sao?
- Ta vốn nghĩ Bát hoàng tử đã sai người giả trang ngươi, còn công chúa thật bị hắn đem đi giam giữ ở một nơi khác…
- Cho nên?
- Nếu là thực sự là ngươi, ta đã không bắn mũi tên đó… – Hắn đầy nuối tiếc, ánh mắt chan chứa khổ tâm – Chút nữa thì đã sai lầm…
Ta nghĩ nếu đã như vậy, thà rằng sớm chấm dứt màn kịch này, để xem hắn còn giả tạo nổi.
- Không sai! – Hắn cười đẹp đẽ như không có ngại ngần gì mà thừa nhận.
- Được rồi, dỡ cái bản mặt đó của ngươi xuống cho bổn cung, muốn gì thì mau nói! – Ta thẳng thắn nói.
- Bát đệ của ta hẳn cũng biết ngươi không phải công chúa thật đi? – Hắn rót một chén trà, bình thản nói.
- Sai, sai! Ta chính là công chúa thật, công chúa bằng xương bằng thịt! – Ta cũng rót một chén trà, một ngụm nốc xuống.
Hắn không tài nào tin, đột nhiên lột giày của ta, kéo lên ống quần lụa. Này, định làm gì?
Theo ánh mắt của hắn hướng đến, thì ra sau cổ chân của Yến Minh Cơ có một nốt ruồi màu đỏ nho nhỏ, chính ta còn không để ý.
Ô, vậy tên nhị này trước đây có giao tình gì với Yến Minh Cơ? Đã gặp gỡ ở đâu? Haiz, giờ thực sự lắm chuyện a. Quan hệ gì cũng được, miễn không phải là quan hệ tình cảm nam nữ…
Nhị hoàng tử đáy mắt thoáng biểu lộ sự ngạc nhiên, lúc này cũng không tự nhiên mà nói, giống như không thể giải thích được:
- Ra vẫn là công chúa thật! Những chi tiết nhỏ như vậy cũng không sai khác…
Sao? Không giải thích được nổi? Ta cá chắc hắn không thể tin có chuyện xuyên không nhập hồn, Hi Nhi thì có thể tin, bởi mẹ hắn có lẽ chính là một người xuyên không…
- Hứ! – Ta rút lại chân, ngồi co hai đầu gối trên ghế – Vậy thì sao?
- Ta vốn nghĩ Bát hoàng tử đã sai người giả trang ngươi, còn công chúa thật bị hắn đem đi giam giữ ở một nơi khác…
- Cho nên?
- Nếu là thực sự là ngươi, ta đã không bắn mũi tên đó… – Hắn đầy nuối tiếc, ánh mắt chan chứa khổ tâm – Chút nữa thì đã sai lầm…