Ta còn không biết làm sao, đột nhiên thấy tên Thần Hi đã quay lại, ta không nghĩ là hắn quay lại nhanh như vậy… Xem nào, hắn thắng ư? Chân tay vẫn đầy đủ, không thiếu cái nào ~.~
- Cơ Nhi, được rồi, chúng ta mau đi! – Yêu thần bước lại gần ta, nở một nụ cười mê hồn.
- Ngươi… ngươi… nhanh như vậy sao? – Ta bất ngờ bối rối hỏi – Tên nhị hoàng tử kia đâu?
- Còn sống được thì chắc đã tu bảy kiếp… – Diệp Thần Hi nhàn nhã nói.
Ta mở to mắt ngạc nhiên, Hi Nhi thắng tên nhị rồi sao? Ta còn chưa chứng kiến trận thư hùng đó xem rốt cuộc Hi Nhi đã đánh thế nào mà dễ dàng hạ gục tên nhị như vậy…
Không đợi ta suy nghĩ hay hỏi tiếp, Hi Nhi đã nắm lấy bàn tay ta kéo đi, không chỉ là nắm bàn tay bình thường, hắn còn luồn những ngón tay thon dài ấy vào những kẽ ngón tay ta… Bỗng ta nghe thấy giọng hắn ấm áp, lại tràn đầy thâm ý.
- Cơ Nhi, nàng có muốn đi cùng ta không?
- Hả? Đi đâu? – Ta ngây ngây ngô ngô, chẳng nhẽ muốn ép ta về hoàng cung sao.
- Về cố quốc của ta, Viên quốc!
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn hiện lên thứ ánh sáng kì lạ, nhìn vào ta rất khó diễn đạt…
- Ngươi… nói linh tinh gì vậy?
Đột nhiên trong lòng ta hoảng loạn, lẽ nào hắn đúng là…
Ta nhìn hắn chằm chằm, còn chưa biết làm sao, cũng còn chưa kịp cất lời hỏi, đã thấy Thần Hi đột nhiên nhíu mày, gương mặt bỗng tái đi, gập người ho ra một ngụm máu… Hắn bỗng tự nhiên suy kiệt không chống đỡ nổi cơ thể, ngã gục về phía trước. Ta kinh hoàng đỡ lấy hắn theo phản xạ, nhưng là hắn quá nặng, khiến cho cả hai khó lòng đứng vững nếu ta không nhanh tay bám vào cái lan can…
- Hi Nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải đã bị trọng thương rồi?
Không phải hắn cũng trúng ma chưởng của tên nhị hoàng tử chứ? Ta biết tên nhị không đơn giản mà, lần trước Diệp Phương Thành vì thi triển thân pháp đưa ta ra khỏi rừng, cũng trúng một ma chưởng như vậy, nhưng lần này Hi Nhi quyết đấu sống mái với Diệp Đông Doanh, cho nên có vẻ tổn thương nghiêm trọng hơn…
- Ngươi mau ngồi xuống, đúng rồi, vận công điều khí đi! – Ta nhớ ra cách mà Diệp Phương Thành từng làm, vội vàng khuyên nhủ hắn.
Thần Hi hư nhược, miệng nôn ra đầy máu, gương mặt mỹ miều cũng vì đau đớn mà biến dạng, chỉ còn có thể dựa vào lan can… Hắn khó nhọc mà nói:
- Ta không biết… nàng biết sao?
- Không biết? Vận công điều khí cũng không biết? – Ta kinh ngạc, cao thủ mà không biết sao.
Tay hắn run rẩy rút ra kim bạc, đưa cho ta, nhờ vả nói:
- Cơ Nhi, cái này giúp ta… châm vào huyệt sau gáy… sẽ ngừng được kinh mạch đảo lộn một lúc… – Nói rồi lại phun máu ra.
Ta run rẩy không kém khi cầm cái kim bạc, còn không dám châm chọc loạn…
- Lui xuống một chút… – Hắn vất vả nói, cuối cùng khi đầu mũi kim trong tay ta mò mẫm đến đúng vị trí, hắn mới liều lĩnh túm lấy cổ tay ta, cố gắng dùng một chút lực…
Sau đó, hắn yếu mệt thở dốc… Ta cũng cảm thấy vừa qua một màn hồn xiêu phách lạc, nhưng chẳng phải cũng chưa ổn sao, cần phải đưa hắn đi đại phu a…
- Cơ Nhi, được rồi, chúng ta mau đi! – Yêu thần bước lại gần ta, nở một nụ cười mê hồn.
- Ngươi… ngươi… nhanh như vậy sao? – Ta bất ngờ bối rối hỏi – Tên nhị hoàng tử kia đâu?
- Còn sống được thì chắc đã tu bảy kiếp… – Diệp Thần Hi nhàn nhã nói.
Ta mở to mắt ngạc nhiên, Hi Nhi thắng tên nhị rồi sao? Ta còn chưa chứng kiến trận thư hùng đó xem rốt cuộc Hi Nhi đã đánh thế nào mà dễ dàng hạ gục tên nhị như vậy…
Không đợi ta suy nghĩ hay hỏi tiếp, Hi Nhi đã nắm lấy bàn tay ta kéo đi, không chỉ là nắm bàn tay bình thường, hắn còn luồn những ngón tay thon dài ấy vào những kẽ ngón tay ta… Bỗng ta nghe thấy giọng hắn ấm áp, lại tràn đầy thâm ý.
- Cơ Nhi, nàng có muốn đi cùng ta không?
- Hả? Đi đâu? – Ta ngây ngây ngô ngô, chẳng nhẽ muốn ép ta về hoàng cung sao.
- Về cố quốc của ta, Viên quốc!
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn hiện lên thứ ánh sáng kì lạ, nhìn vào ta rất khó diễn đạt…
- Ngươi… nói linh tinh gì vậy?
Đột nhiên trong lòng ta hoảng loạn, lẽ nào hắn đúng là…
Ta nhìn hắn chằm chằm, còn chưa biết làm sao, cũng còn chưa kịp cất lời hỏi, đã thấy Thần Hi đột nhiên nhíu mày, gương mặt bỗng tái đi, gập người ho ra một ngụm máu… Hắn bỗng tự nhiên suy kiệt không chống đỡ nổi cơ thể, ngã gục về phía trước. Ta kinh hoàng đỡ lấy hắn theo phản xạ, nhưng là hắn quá nặng, khiến cho cả hai khó lòng đứng vững nếu ta không nhanh tay bám vào cái lan can…
- Hi Nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải đã bị trọng thương rồi?
Không phải hắn cũng trúng ma chưởng của tên nhị hoàng tử chứ? Ta biết tên nhị không đơn giản mà, lần trước Diệp Phương Thành vì thi triển thân pháp đưa ta ra khỏi rừng, cũng trúng một ma chưởng như vậy, nhưng lần này Hi Nhi quyết đấu sống mái với Diệp Đông Doanh, cho nên có vẻ tổn thương nghiêm trọng hơn…
- Ngươi mau ngồi xuống, đúng rồi, vận công điều khí đi! – Ta nhớ ra cách mà Diệp Phương Thành từng làm, vội vàng khuyên nhủ hắn.
Thần Hi hư nhược, miệng nôn ra đầy máu, gương mặt mỹ miều cũng vì đau đớn mà biến dạng, chỉ còn có thể dựa vào lan can… Hắn khó nhọc mà nói:
- Ta không biết… nàng biết sao?
- Không biết? Vận công điều khí cũng không biết? – Ta kinh ngạc, cao thủ mà không biết sao.
Tay hắn run rẩy rút ra kim bạc, đưa cho ta, nhờ vả nói:
- Cơ Nhi, cái này giúp ta… châm vào huyệt sau gáy… sẽ ngừng được kinh mạch đảo lộn một lúc… – Nói rồi lại phun máu ra.
Ta run rẩy không kém khi cầm cái kim bạc, còn không dám châm chọc loạn…
- Lui xuống một chút… – Hắn vất vả nói, cuối cùng khi đầu mũi kim trong tay ta mò mẫm đến đúng vị trí, hắn mới liều lĩnh túm lấy cổ tay ta, cố gắng dùng một chút lực…
Sau đó, hắn yếu mệt thở dốc… Ta cũng cảm thấy vừa qua một màn hồn xiêu phách lạc, nhưng chẳng phải cũng chưa ổn sao, cần phải đưa hắn đi đại phu a…