Nàng không nghĩ Phương Thành lại là người bước vào biệt phủ này, vốn là nàng chuẩn bị nghênh tiếp một là bát hoàng tử, cùng lắm là tứ hoàng tử… Chẳng hay Thành Nhi thực sự muốn xen vào chuyện của nhị hoàng tử, làm chuyện này y cũng không có lợi gì, lẽ ra nên ngồi ngoài xem là được, cứ để nhị hoàng tử cùng bát hoàng tử một trận quyết đấu, so tài đi đã…
Vậy lý do là gì?
Đám thuộc hạ kia liều mình sử dụng toàn sát chiêu, mà Diệp Phương Thành nghĩ bản thân cũng sẽ không thể khách khí, Vô Ảnh kiếm pháp thượng thừa tuyệt kĩ, một ánh mắt lạnh lùng, một kiếm như chớp sáng quét qua, đã phân thắng bại.
Tương truyền Vô Ảnh kiếm pháp là tinh túy nhất của Huyền Đạo giáo, nhưng cũng vì mức độ sát thương lợi hại của nó, Huyền Đạo giáo danh môn chính phái không cho phép các đệ tử tùy tiện luyện qua tầng thứ ba, chỉ truyền lại toàn bộ tuyệt kĩ cho một mình trưởng môn kế nhiệm, mà người năm đó được chọn chính là Âu Dương Vân… Dĩ nhiên luyện được Vô Ảnh kiếm pháp, cũng phải trải qua không ít khổ luyện phi thường….
Phi Hương có phần si ngốc ngắm nhìn Diệp Phương Thành, y đã không còn là tiểu tử yếu đuối năm đó cần bậc tỷ tỷ như nàng che chở nữa, duy nhất cái thái độ lạnh lùng tiêu cực bề ngoài thì không hề mất đi…
Diệp Phương Thành thi triển xong tuyệt kĩ, nhẹ nhàng như lông vũ đáp xuống, một thân bạch y vẫn sạch sẽ, màu trắng vẫn hoàn toàn tinh khiết, cả y phục và lưỡi kiếm còn không dính một giọt máu đối thủ, bởi vậy mới nói đây là tuyệt kĩ cao nhất của Vô ảnh kiếm pháp, xuất chiêu vượt qua tốc độ người thường có thể tưởng tượng, cảnh giới thượng thừa, thần tốc ảo diệu đến mức lưỡi kiếm còn không kịp vấy máu…
Mà đám sát thủ mấy người kia, đã ra đi rất nhẹ nhàng, hẳn còn chưa kịp nghĩ mình đã chết ~
Phi Hương trong lòng một loạt cảm xúc không thể diễn tả. Vốn cái bẫy này đặt ra cũng không đơn giản như vậy, nếu giờ nàng nhích chân sang phải một chút, khí độc sẽ đồng loạt phun ra cùng với nền nhà bật ra cơ quan, khiến đối phương khó lòng tập trung khống chế được… Có điều người đến là Diệp Phương Thành, Phi Hương đã không còn tâm trí và ý muốn làm chuyện đó.
Diệp Phương Thành tạm thu kiếm, muốn xoay người ra bên ngoài, hướng nơi khác tìm kiếm. Chuyện đó càng khiến Phi Hương kia hụt hẫng, Phương Thành làm sao có thể với nàng lạnh lùng như vậy, một lời cũng chưa nói, còn không thèm hỏi tại sao nàng lại ở đây, tại sao lại chuyển sang làm việc cho nhị hoàng tử.
- Thành Nhi, đợi đã! – Nàng khẩn cấp nói, thân hình cũng dời đi theo.
Y đứng lại một chút, quay đầu, lạnh lẽo như một cái âm hồn.
- Ngươi không có gì để nói sao? – Phi Hương giọng điệu rõ ràng không khống chế được cảm xúc.
Mà Diệp Phương Thành kia, chỉ một cái liếc mắt hờ hững đủ để thay câu trả lời, chân đã muốn thi triển thân pháp rời đi. Phi Hương chỉ còn biết cấp tốc mở miệng, mong được nhìn thấy thái độ biến chuyển của y với mình một chút, giống như ngày xưa, nàng là đặc biệt nhất. ( Tác giả: xì poi là bạn này có chút hoang tưởng suốt bấy nhiêu năm ~)
- Thành Nhi, ngươi không được đi, không nên can hệ vào chuyện này… Ta biết ngươi đối chọi với Diệp Đông Doanh, nhưng chuyện này không đơn giản, còn có tiếp tay của phụ hoàng ngươi…
Kể cả nàng cảm thấy mình đang có chút nực cười, đường đường là đường chủ Hắc Kì môn, Phi Hương nổi danh làm việc tối mật hiệu quả, nay chỉ vì muốn giữ chân một người đàn ông lạnh lùng mà có phần si ngốc…
Diệp Phương Thành hàn ý trong mắt vẫn chưa biến chuyển, Phi Hương rối loạn trong lòng, lẽ nào y bao năm vẫn để tâm, vẫn hận nàng như vậy, cho nên mới làm ra vẻ lạnh lẽo vô tâm như vậy để trừng phạt nàng… ( ~.~)
Không thể níu kéo một chút nào sao? Phi Hương nghĩ rằng Phương Thành hẳn là chưa quên những ngày tháng đó, chưa thể quên những kí ức giữa nàng và y, phải, đó chính là điều đáng nhớ nhất, đáng tác động nhất. Nàng cam tâm bộc bạch:
- Thành Nhi, ngày hôm nay chúng ta nói rõ ràng được không, ta… ta sẽ nói cho ngươi biết lý do năm đó ta rời đi ngươi…
- Hiện giờ ta không muốn nghe! – Không những không hứng thú quan tâm, mà y còn tỏ ra vội vàng rời đi.
Lẽ nào y hận nàng nhiều đến như vậy, cho nên cố tình khiến nàng tổn thương như y?
- Phương Thành, năm đó ta thực sự… - Giọng nàng thống khổ nói, còn chưa nói hết câu, đã bị y một lời lạnh nhạt phũ phàng.
- Ta nhớ mình chưa bao giờ giữ ngươi. – Thậm chí y thản nhiên nói, ánh mắt lãnh khốc còn chưa có một phần vướng bận.
- Phương Thành, ngươi… - Thật khó cho Phi Hương kìm chế cảm xúc, đôi vai nàng đã run run, chỉ muốn giữ y lại – Không đúng, ngươi đang dối lòng mình, năm đó ngươi còn đem ngọc bội đến trước mặt ta, muốn cầu thân với ta…
Đúng vậy, chuyện đó là bằng chứng rõ ràng nhất, một kẻ cả ngày lạnh nhạt như y, đối với nàng duy nhất có trò chuyện, còn đem ngọc bội đến, muốn cầu thân nàng.
Diệp Phương Thành không nghĩ sẽ tốn thêm thời gian vào lúc này… Vốn y rất kiệm lời, nhưng chuyện này có cần thiết đến mức phải nói rõ ra.
- Năm đó ta mới tám tuổi, chuyện đó là mẫu thân nói ta làm… Còn ngươi năm đó cũng đã có lựa chọn, bản thân ta không nghĩ sẽ còn để tâm.
Vậy lý do là gì?
Đám thuộc hạ kia liều mình sử dụng toàn sát chiêu, mà Diệp Phương Thành nghĩ bản thân cũng sẽ không thể khách khí, Vô Ảnh kiếm pháp thượng thừa tuyệt kĩ, một ánh mắt lạnh lùng, một kiếm như chớp sáng quét qua, đã phân thắng bại.
Tương truyền Vô Ảnh kiếm pháp là tinh túy nhất của Huyền Đạo giáo, nhưng cũng vì mức độ sát thương lợi hại của nó, Huyền Đạo giáo danh môn chính phái không cho phép các đệ tử tùy tiện luyện qua tầng thứ ba, chỉ truyền lại toàn bộ tuyệt kĩ cho một mình trưởng môn kế nhiệm, mà người năm đó được chọn chính là Âu Dương Vân… Dĩ nhiên luyện được Vô Ảnh kiếm pháp, cũng phải trải qua không ít khổ luyện phi thường….
Phi Hương có phần si ngốc ngắm nhìn Diệp Phương Thành, y đã không còn là tiểu tử yếu đuối năm đó cần bậc tỷ tỷ như nàng che chở nữa, duy nhất cái thái độ lạnh lùng tiêu cực bề ngoài thì không hề mất đi…
Diệp Phương Thành thi triển xong tuyệt kĩ, nhẹ nhàng như lông vũ đáp xuống, một thân bạch y vẫn sạch sẽ, màu trắng vẫn hoàn toàn tinh khiết, cả y phục và lưỡi kiếm còn không dính một giọt máu đối thủ, bởi vậy mới nói đây là tuyệt kĩ cao nhất của Vô ảnh kiếm pháp, xuất chiêu vượt qua tốc độ người thường có thể tưởng tượng, cảnh giới thượng thừa, thần tốc ảo diệu đến mức lưỡi kiếm còn không kịp vấy máu…
Mà đám sát thủ mấy người kia, đã ra đi rất nhẹ nhàng, hẳn còn chưa kịp nghĩ mình đã chết ~
Phi Hương trong lòng một loạt cảm xúc không thể diễn tả. Vốn cái bẫy này đặt ra cũng không đơn giản như vậy, nếu giờ nàng nhích chân sang phải một chút, khí độc sẽ đồng loạt phun ra cùng với nền nhà bật ra cơ quan, khiến đối phương khó lòng tập trung khống chế được… Có điều người đến là Diệp Phương Thành, Phi Hương đã không còn tâm trí và ý muốn làm chuyện đó.
Diệp Phương Thành tạm thu kiếm, muốn xoay người ra bên ngoài, hướng nơi khác tìm kiếm. Chuyện đó càng khiến Phi Hương kia hụt hẫng, Phương Thành làm sao có thể với nàng lạnh lùng như vậy, một lời cũng chưa nói, còn không thèm hỏi tại sao nàng lại ở đây, tại sao lại chuyển sang làm việc cho nhị hoàng tử.
- Thành Nhi, đợi đã! – Nàng khẩn cấp nói, thân hình cũng dời đi theo.
Y đứng lại một chút, quay đầu, lạnh lẽo như một cái âm hồn.
- Ngươi không có gì để nói sao? – Phi Hương giọng điệu rõ ràng không khống chế được cảm xúc.
Mà Diệp Phương Thành kia, chỉ một cái liếc mắt hờ hững đủ để thay câu trả lời, chân đã muốn thi triển thân pháp rời đi. Phi Hương chỉ còn biết cấp tốc mở miệng, mong được nhìn thấy thái độ biến chuyển của y với mình một chút, giống như ngày xưa, nàng là đặc biệt nhất. ( Tác giả: xì poi là bạn này có chút hoang tưởng suốt bấy nhiêu năm ~)
- Thành Nhi, ngươi không được đi, không nên can hệ vào chuyện này… Ta biết ngươi đối chọi với Diệp Đông Doanh, nhưng chuyện này không đơn giản, còn có tiếp tay của phụ hoàng ngươi…
Kể cả nàng cảm thấy mình đang có chút nực cười, đường đường là đường chủ Hắc Kì môn, Phi Hương nổi danh làm việc tối mật hiệu quả, nay chỉ vì muốn giữ chân một người đàn ông lạnh lùng mà có phần si ngốc…
Diệp Phương Thành hàn ý trong mắt vẫn chưa biến chuyển, Phi Hương rối loạn trong lòng, lẽ nào y bao năm vẫn để tâm, vẫn hận nàng như vậy, cho nên mới làm ra vẻ lạnh lẽo vô tâm như vậy để trừng phạt nàng… ( ~.~)
Không thể níu kéo một chút nào sao? Phi Hương nghĩ rằng Phương Thành hẳn là chưa quên những ngày tháng đó, chưa thể quên những kí ức giữa nàng và y, phải, đó chính là điều đáng nhớ nhất, đáng tác động nhất. Nàng cam tâm bộc bạch:
- Thành Nhi, ngày hôm nay chúng ta nói rõ ràng được không, ta… ta sẽ nói cho ngươi biết lý do năm đó ta rời đi ngươi…
- Hiện giờ ta không muốn nghe! – Không những không hứng thú quan tâm, mà y còn tỏ ra vội vàng rời đi.
Lẽ nào y hận nàng nhiều đến như vậy, cho nên cố tình khiến nàng tổn thương như y?
- Phương Thành, năm đó ta thực sự… - Giọng nàng thống khổ nói, còn chưa nói hết câu, đã bị y một lời lạnh nhạt phũ phàng.
- Ta nhớ mình chưa bao giờ giữ ngươi. – Thậm chí y thản nhiên nói, ánh mắt lãnh khốc còn chưa có một phần vướng bận.
- Phương Thành, ngươi… - Thật khó cho Phi Hương kìm chế cảm xúc, đôi vai nàng đã run run, chỉ muốn giữ y lại – Không đúng, ngươi đang dối lòng mình, năm đó ngươi còn đem ngọc bội đến trước mặt ta, muốn cầu thân với ta…
Đúng vậy, chuyện đó là bằng chứng rõ ràng nhất, một kẻ cả ngày lạnh nhạt như y, đối với nàng duy nhất có trò chuyện, còn đem ngọc bội đến, muốn cầu thân nàng.
Diệp Phương Thành không nghĩ sẽ tốn thêm thời gian vào lúc này… Vốn y rất kiệm lời, nhưng chuyện này có cần thiết đến mức phải nói rõ ra.
- Năm đó ta mới tám tuổi, chuyện đó là mẫu thân nói ta làm… Còn ngươi năm đó cũng đã có lựa chọn, bản thân ta không nghĩ sẽ còn để tâm.