"Anh ơi... Em đói..."
"Đói sao? Em muốn ăn gì?"
"Cơm gà "
"Ở nhà đợi anh. Anh đi mua cho em."
Âu Dương Kiệt hôn lên má Lãnh Nguyệt. Khoác cái áo khoác vào, vội vàng rời đi.
Cô và Âu Dương Kiệt chưa kết hôn đã sống chung. Cô quen anh trong một quán cafe. Cô còn nhớ lần đầu gặp anh, anh như một soái ca bước từ trong cuốn ngôn tình ra vậy. Cô không kìm lòng được, cứ nhìn anh mãi. Sau đó lại thấy anh nhìn mình. Cô chỉ biết cuối đầu đỏ mặt.
Không nghĩ đến một con người như anh, lại bước đến bàn của một cô sinh viên hết sức tầm thường như cô.
"Nè, em ngồi đây nhìn anh lâu như vậy. Hay là em làm bạn gái của anh đi. Anh nhìn em cũng mệt lắm rồi."
Sau này cô mới phát hiện ra, khi đó bạn anh thách thức anh cưa đỗ được cô. Khi anh thành thật nói ra, cô đã giận suốt cả một tuần. Anh phải cất công dỗ ngọt rất nhiều mới nguôi giận.
Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, anh yêu cô khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô.
Tình yêu giữa anh và cô như giữa chàng hoàng tử với một cô gái hết sức bình thường.
Nhưng họ vẫn luôn nắm tay nhau bước qua bao chông gai. Anh vì cô từ bỏ cả vị trí CEO Thuận Lợi. Sống một cuộc sống bình thường với cô.
_______________________________________
"Cô cần bao nhiêu tiền để rời khỏi con tôi?" - Bà Lý lạnh lùng nói.
"Dì, con không cần tiền. Con và Kiệt yêu nhau thật lòng." - Lãnh Nguyệt nắm chặt hai tay ở dưới bàn lại.
"Không cần? Khá lắm, cô có phải muốn cái vị chí thái tử phi đúng không? Hạng con gái như cô chỉ biết có tiền. Cô còn muốn vịt hóa thiên nga à?"
"Con... Con yêu anh ấy."
_______________________________________
"Nguyệt, mặc dù trước đây không phải là một người đàn ông chung tình. Quen bạn gái vài ngày là chán. Nhưng anh biết được em chính là người cùng anh đi đến cuối đời. Anh hứa dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ vẫn yêu em, vẫn nhớ em, sẽ không bỏ rơi em." - Âu Dương Kiệt nắm lấy tay cô.
_______________________________________
"Nguyệt, lấy anh đi." - Một người đàn ông đang quì xuống cầu hôn một cô gái. Biển xanh, cát trắng như đang chúc mừng bọn họ.
"Em đồng ý." - Lãnh Nguyệt cảm động đến rơi nước mắt.
_______________________________________
"Đừng sợ, có anh ở đây. Có chuyện gì cũng không được khóc có biết không? Anh muốn ngủ một chút." - Âu Dương Kiệt đang ôm lấy cô để tránh khỏi va chạm xe. Chiếc xe bị rơi xuống vực.
"Anh không được ngủ. Không được ngủ. Âu Dương Kiệt, anh có nghe không." - Lãnh Nguyệt khóc, trên người bộ váy cưới đã nhuộm đầy máu của anh.
_______________________________________
"Cô là ai?" - Người nằm trên phòng bệnh, dùng đôi mắt xa lạ nhìn cô.
"Kiệt... Anh không nhận ra em thật sao?" - Lãnh Nguyệt sợ hãi nắm lấy tay anh.
"Buông tay ra. Cô không có tư cách để chạm đến tôi." - Dù vừa mới tỉnh dậy sau một cơn mê dài. Sức lực của anh cũng đủ để đấy cô ngã xuống đất.
Đúng lúc này, ba mẹ anh cũng bước vào.
"Mẹ, cô ta là ai?" - Âu Dương Kiệt hỏi. Bà Lý cũng rất bất ngờ trước câu hỏi của con.
"Con không nhận ra cô ta sao?" - Ông Nam cũng lên tiếng. Âu Dương Kiệt chỉ lắc đầu.
Chátttttttttttt... Một cái tát mạnh mẽ rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của Lãnh Nguyệt. Cô cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.
"Cô biến khỏi phòng bệnh của con trai tôi!!!" - Mẹ Lan lạnh lùng.
"Dì... Con..." - Lãnh Nguyệt nắm lấy tay áo bà. Bà ra lệnh cho hai tên đàn em lôi cô ra.
"Lãnh tiểu thư, xin thứ lỗi." - Bình thường Lãnh tiểu thứ đối xử với họ rất tốt. Họ chỉ dám kéo nhẹ cô ra. Lãnh Nguyệt cả người mất sức, ngã xuống khóc thật to.
_______________________________________
"Tránh xa con tôi ra. Cô là sao chổi. Đem đến xui xẻo cho con trai tôi Bây giờ nó cũng đã quên cô rồi. Tôi nghĩ cô không nên làm hại đến cuộc sống của nó. Không nên làm hại đến sự nghiệp của nó. Cô mau biến khỏi đây đi!"
_______________________________________
"Aaaaaaa." - Lãnh Nguyệt giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Một giấc mơ hỉ nộ ái ố đều có đủ. Cô co người trên chiếc giường rộng lớn.
Anh à, anh đã hứa rồi mà. Tại sao anh lại quên mất em? Tại sao anh lại để em một mình? Âu Dương Kiệt, em phải làm sao đây? Con của chúng ta phải làm sao đây? Anh nhẫn tâm bỏ em, bỏ con lại một mình sao? Lãnh Nguyệt ôm lấy gối, khóc thật lớn. Nổi đau dằn xé cả tâm can.
Ba mẹ anh không cho phép cô đến gần. Rõ ràng họ đã sắp kết hôn rồi, cuối cùng lại trở thành một người xa lạ.
Những giọt nước mắt cô không tài nào kiểm soát đươc, nước mắt rơi mãi không chịu ngừng. Nỗi nhớ vây quanh cô. Lãnh Nguyệt cầm lấy điện thoại.
Cô thu mình lại một góc, mở từng tấm ảnh hai người họ chụp chung. Nhìn nụ cười trên môi anh rất hạnh phúc. Nhìn những dòng tin nhắn ân cần, chu đáo của anh.
_______________________________________
"Con gọi dì Lãnh Nguyệt xuống ăn sáng đi." - Hàn Tiểu Du nói với Đường Đường. Cô bé gật đầu chạy lên lầu.
Ngôi nhà này rộng lắm. Còn có phòng cho khách. Vì cô không yên tâm để Lãnh Nguyệt lại nên đưa cô ấy về đây.
"Dì Nguyệt ơi, dì xuống ăn sáng." - Đường Đường gọi, nhưng không ai trả lời. Cô bé mới mở cửa bước vào.
"Dì Nguyệt ơi." - Cô bé leo lên giường, kéo kéo tay cô. Lãnh Nguyền chậm rãi mở mắt. Trước mắt cô là một cô bé rất xinh xắn. Cô mới chợt nhớ mình đang ở nhà của anh Lâm và chị Lâm.
"Con tên là gì?" - Lãnh Nguyệt khô khốc nói..
"Con tên Lâm Hải Đường. Dì có thể gọi con là Đường Đường." - Đường Đường mỉm cười nói. Lãnh Nguyệt suy nghĩ, phải chăng con của cô cũng đáng yêu như bé gái này. Cô lấy tay xoa bụng, trên môi nở nụ cười.
Lãnh Nguyệt cùng Đường Đường bước vào bếp. Cô ngồi trên bàn ăn lại không gắp một miếng nào.
"Lãnh Nguyệt, cô ăn chút gì đi. Cô không đói cũng phải ăn cho đứa nhỏ." - Hàn Tiểu Du cho cô một miếng cá. Lãnh Nguyệt rưng rưng nước mắt. Từ trước tới giờ ngoại trừ Âu Dương Kiệt, chưa từng có ai lo lắng cho cô như thế. Một đứa trẻ mồ côi như cô cảm thấy rất ấm lòng.
"Cảm ơn." - Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ngày hôm qua cô khi biết mình mang thai cảm thấy rất sốc. Cô sợ! Cô sợ nhà Âu Dương sẽ giết đứa bé của cô. Sợ họ đem đứa bé của cô đi. Cô sợ mình không thể gặp con như không thể gặp Âu Dương Kiệt.
Cô cầu xin nhà họ Lâm giúp cô giữ bí mật. Đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của cô. Cô muốn sống vì con. Cô đã không còn tình yêu, cũng không thể mất đi cả tình thân. Vì con, cô phải mạnh mẽ, vì con cô không được nhu nhược, vì đứa bé là con của cô, là con của người cô yêu.
"Đói sao? Em muốn ăn gì?"
"Cơm gà "
"Ở nhà đợi anh. Anh đi mua cho em."
Âu Dương Kiệt hôn lên má Lãnh Nguyệt. Khoác cái áo khoác vào, vội vàng rời đi.
Cô và Âu Dương Kiệt chưa kết hôn đã sống chung. Cô quen anh trong một quán cafe. Cô còn nhớ lần đầu gặp anh, anh như một soái ca bước từ trong cuốn ngôn tình ra vậy. Cô không kìm lòng được, cứ nhìn anh mãi. Sau đó lại thấy anh nhìn mình. Cô chỉ biết cuối đầu đỏ mặt.
Không nghĩ đến một con người như anh, lại bước đến bàn của một cô sinh viên hết sức tầm thường như cô.
"Nè, em ngồi đây nhìn anh lâu như vậy. Hay là em làm bạn gái của anh đi. Anh nhìn em cũng mệt lắm rồi."
Sau này cô mới phát hiện ra, khi đó bạn anh thách thức anh cưa đỗ được cô. Khi anh thành thật nói ra, cô đã giận suốt cả một tuần. Anh phải cất công dỗ ngọt rất nhiều mới nguôi giận.
Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, anh yêu cô khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô.
Tình yêu giữa anh và cô như giữa chàng hoàng tử với một cô gái hết sức bình thường.
Nhưng họ vẫn luôn nắm tay nhau bước qua bao chông gai. Anh vì cô từ bỏ cả vị trí CEO Thuận Lợi. Sống một cuộc sống bình thường với cô.
_______________________________________
"Cô cần bao nhiêu tiền để rời khỏi con tôi?" - Bà Lý lạnh lùng nói.
"Dì, con không cần tiền. Con và Kiệt yêu nhau thật lòng." - Lãnh Nguyệt nắm chặt hai tay ở dưới bàn lại.
"Không cần? Khá lắm, cô có phải muốn cái vị chí thái tử phi đúng không? Hạng con gái như cô chỉ biết có tiền. Cô còn muốn vịt hóa thiên nga à?"
"Con... Con yêu anh ấy."
_______________________________________
"Nguyệt, mặc dù trước đây không phải là một người đàn ông chung tình. Quen bạn gái vài ngày là chán. Nhưng anh biết được em chính là người cùng anh đi đến cuối đời. Anh hứa dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ vẫn yêu em, vẫn nhớ em, sẽ không bỏ rơi em." - Âu Dương Kiệt nắm lấy tay cô.
_______________________________________
"Nguyệt, lấy anh đi." - Một người đàn ông đang quì xuống cầu hôn một cô gái. Biển xanh, cát trắng như đang chúc mừng bọn họ.
"Em đồng ý." - Lãnh Nguyệt cảm động đến rơi nước mắt.
_______________________________________
"Đừng sợ, có anh ở đây. Có chuyện gì cũng không được khóc có biết không? Anh muốn ngủ một chút." - Âu Dương Kiệt đang ôm lấy cô để tránh khỏi va chạm xe. Chiếc xe bị rơi xuống vực.
"Anh không được ngủ. Không được ngủ. Âu Dương Kiệt, anh có nghe không." - Lãnh Nguyệt khóc, trên người bộ váy cưới đã nhuộm đầy máu của anh.
_______________________________________
"Cô là ai?" - Người nằm trên phòng bệnh, dùng đôi mắt xa lạ nhìn cô.
"Kiệt... Anh không nhận ra em thật sao?" - Lãnh Nguyệt sợ hãi nắm lấy tay anh.
"Buông tay ra. Cô không có tư cách để chạm đến tôi." - Dù vừa mới tỉnh dậy sau một cơn mê dài. Sức lực của anh cũng đủ để đấy cô ngã xuống đất.
Đúng lúc này, ba mẹ anh cũng bước vào.
"Mẹ, cô ta là ai?" - Âu Dương Kiệt hỏi. Bà Lý cũng rất bất ngờ trước câu hỏi của con.
"Con không nhận ra cô ta sao?" - Ông Nam cũng lên tiếng. Âu Dương Kiệt chỉ lắc đầu.
Chátttttttttttt... Một cái tát mạnh mẽ rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của Lãnh Nguyệt. Cô cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.
"Cô biến khỏi phòng bệnh của con trai tôi!!!" - Mẹ Lan lạnh lùng.
"Dì... Con..." - Lãnh Nguyệt nắm lấy tay áo bà. Bà ra lệnh cho hai tên đàn em lôi cô ra.
"Lãnh tiểu thư, xin thứ lỗi." - Bình thường Lãnh tiểu thứ đối xử với họ rất tốt. Họ chỉ dám kéo nhẹ cô ra. Lãnh Nguyệt cả người mất sức, ngã xuống khóc thật to.
_______________________________________
"Tránh xa con tôi ra. Cô là sao chổi. Đem đến xui xẻo cho con trai tôi Bây giờ nó cũng đã quên cô rồi. Tôi nghĩ cô không nên làm hại đến cuộc sống của nó. Không nên làm hại đến sự nghiệp của nó. Cô mau biến khỏi đây đi!"
_______________________________________
"Aaaaaaa." - Lãnh Nguyệt giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Một giấc mơ hỉ nộ ái ố đều có đủ. Cô co người trên chiếc giường rộng lớn.
Anh à, anh đã hứa rồi mà. Tại sao anh lại quên mất em? Tại sao anh lại để em một mình? Âu Dương Kiệt, em phải làm sao đây? Con của chúng ta phải làm sao đây? Anh nhẫn tâm bỏ em, bỏ con lại một mình sao? Lãnh Nguyệt ôm lấy gối, khóc thật lớn. Nổi đau dằn xé cả tâm can.
Ba mẹ anh không cho phép cô đến gần. Rõ ràng họ đã sắp kết hôn rồi, cuối cùng lại trở thành một người xa lạ.
Những giọt nước mắt cô không tài nào kiểm soát đươc, nước mắt rơi mãi không chịu ngừng. Nỗi nhớ vây quanh cô. Lãnh Nguyệt cầm lấy điện thoại.
Cô thu mình lại một góc, mở từng tấm ảnh hai người họ chụp chung. Nhìn nụ cười trên môi anh rất hạnh phúc. Nhìn những dòng tin nhắn ân cần, chu đáo của anh.
_______________________________________
"Con gọi dì Lãnh Nguyệt xuống ăn sáng đi." - Hàn Tiểu Du nói với Đường Đường. Cô bé gật đầu chạy lên lầu.
Ngôi nhà này rộng lắm. Còn có phòng cho khách. Vì cô không yên tâm để Lãnh Nguyệt lại nên đưa cô ấy về đây.
"Dì Nguyệt ơi, dì xuống ăn sáng." - Đường Đường gọi, nhưng không ai trả lời. Cô bé mới mở cửa bước vào.
"Dì Nguyệt ơi." - Cô bé leo lên giường, kéo kéo tay cô. Lãnh Nguyền chậm rãi mở mắt. Trước mắt cô là một cô bé rất xinh xắn. Cô mới chợt nhớ mình đang ở nhà của anh Lâm và chị Lâm.
"Con tên là gì?" - Lãnh Nguyệt khô khốc nói..
"Con tên Lâm Hải Đường. Dì có thể gọi con là Đường Đường." - Đường Đường mỉm cười nói. Lãnh Nguyệt suy nghĩ, phải chăng con của cô cũng đáng yêu như bé gái này. Cô lấy tay xoa bụng, trên môi nở nụ cười.
Lãnh Nguyệt cùng Đường Đường bước vào bếp. Cô ngồi trên bàn ăn lại không gắp một miếng nào.
"Lãnh Nguyệt, cô ăn chút gì đi. Cô không đói cũng phải ăn cho đứa nhỏ." - Hàn Tiểu Du cho cô một miếng cá. Lãnh Nguyệt rưng rưng nước mắt. Từ trước tới giờ ngoại trừ Âu Dương Kiệt, chưa từng có ai lo lắng cho cô như thế. Một đứa trẻ mồ côi như cô cảm thấy rất ấm lòng.
"Cảm ơn." - Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ngày hôm qua cô khi biết mình mang thai cảm thấy rất sốc. Cô sợ! Cô sợ nhà Âu Dương sẽ giết đứa bé của cô. Sợ họ đem đứa bé của cô đi. Cô sợ mình không thể gặp con như không thể gặp Âu Dương Kiệt.
Cô cầu xin nhà họ Lâm giúp cô giữ bí mật. Đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của cô. Cô muốn sống vì con. Cô đã không còn tình yêu, cũng không thể mất đi cả tình thân. Vì con, cô phải mạnh mẽ, vì con cô không được nhu nhược, vì đứa bé là con của cô, là con của người cô yêu.