Sáng hôm sau, Lãnh Nguyệt tỉnh lại. Cô đang nằm trong lòng Âu Dương Kiệt. Đầu đau nhứt, toàn thân thì thì ê ẩm, nhất là nơi đó đặc biệt đau rát. Hình như có gì đó sai sai? Lãnh Nguyệt kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh cũng không mặc gì, đang ngủ ngon lành.
Âu Dương Kiệt?!? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sai cô và anh lại ở cùng một phòng? Lại phát sinh cái loại quan hệ đó.
Lãnh Nguyệt ôm đầu đau đớn. Hình như hôm qua cô chủ động hôn anh trước... Cô đã làm cái gì vậy...
Lãnh Nguyệt muốn bước xuống giường lại bị một cánh tay kéo vài trong lòng.
"Còn sớm. Ngủ một chút đi." - Giọng nói của Âu Dương Kiệt có phần lười biếng. Tim Lãnh Nguyệt như những đập, thở cũng không thở được.
"Âu Dương tổng..." - Lãnh Nguyệt gọi. Âu Dương Kiệt cau mày mở mắt.
"Gọi tên anh." - Lãnh Nguyệt nhất thời cứng họng.
"Kiệt..." - 6 năm nay em nằm mơ cũng muốn gọi anh như vậy. Lãnh Nguyệt bị ôm chặt đến nổi không thể nhúc nhích. Cô nhẹ giọng nói: "Tại sao chúng ta lại phát sinh quan hệ?"
"Hôm qua anh thấy em đã rất say ở quán bar. Anh mới đưa em về đây. Sau đó... Anh xin lỗi." - Lãnh Nguyệt nghe anh nói, cô nhỏ giọng bật khóc.
“Sao thế?”- Âu Dương Kiệt nghe thấy tiếng cô khóc. Anh kéo cô ra xem, trên mặt Lãnh Nguyệt đầy nước mắt.
"Nguyệt, có phải em hận anh không?” - Anh bất lực nhìn cô. Cô chỉ im lặng không nói.
"Lãnh Nguyệt, cho dù em có hận anh, anh cũng còn cách nào khác. Anh yêu em, thật sự rất yêu em. Em không cần lo lắng gì hết, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh. Anh sẽ không để em phải chịu bất cứ ủy khuất nào." - Anh hôn lên nước mắt trên mặt cô. Nhưng cô càng khóc lớn hơn.
“Đừng khóc." - Âu Dương Kiệt lau nước mắt cho cô. Anh hôn lên trán cô, cẩm thận đem cô vào ngâm trong bồn tắm.
Nước nóng làm tin thần của cô thoải mái hơn. Âu Dương Kiệt đã cho người chuẩn bị quần áo khác cho cô. Bộ váy hôm qua thật sự... Không còn dùng được nữa. Anh hôm qua có hơi bạo lực thì phải. Người như anh cũng có lúc phải đi cưỡng ép con gái nhà lành.
_______________________________________
Lãnh Nguyệt thay quần áo, khó khăn bước ra khỏi phòng tắm. Âu Dương Kiệt đã âu phục chỉnh tề. Vẫn là màu xanh navy đầy lịch lãm.
"Đi thôi." - Âu Dương Kiệt nắm tay Lãnh Nguyệt.
"Đi đâu?"
"Đăng ký kết hôn." - Âu Dương Kiệt bình tĩnh nói.
"Cái gì? Đăng ký kết hôn?" - Lãnh Nguyệt bất ngờ hỏi hại.
"Lãnh tiểu thư, em lên giường của anh. Cướp đi lần đầu của anh mà không muốn chịu trách nhiệm sao?" - Âu Dương Kiệt cười tà mị nói.
"Âu Dương công tử, số lần anh lên giường với phụ nữ còn nhiều hơn gấp mấy lần số trang phục tôi thiết kế. Xin hỏi anh còn lần đầu để tôi cướp sao?"
"..." - Âu Dương Kiệt không thể phản bác.
_______________________________________
Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Âu Dương Kiệt mở cửa xe, đẩy Lãnh Nguyền vào ghế phụ thắt dây an toàn cẩn thận cho cô.
30p sau, xe dừng ở cửa chính cục dân chính. Làm sao Âu Dương Kiệt có cả sổ hộ khẩu của cô thế kia!!! Lãnh Nguyệt và Âu Dương Kiệt bước ra khỏi xe. Họ hướng về cửa cục dân chính.
"Âu Dương Kiệt." - Anh nghe cô gọi, quay đầu nhìn cô.
"Anh thực sự muốn kết hôn với em sao? Cho dù em nói mình đã có một đứa con gái 5 tuổi sao?"
"Anh biết. Chuyện quá khứ anh không quan tâm đến. Dù đứa bé Kỳ Vân đó là con của ai, anh cũng xem nó như con ruột."
"Tại sao... Anh lại biết?" - Lãnh Nguyệt nhìn anh.
"Bữa tiệc hôm đó, anh đã vô tình biết được." - Âu Dương Kiệt nói. Anh trực tiếp ôm cánh tay cô kéo cô vào trong cục dân chính.
"Nhưng mà... Em còn yêu daddy của Kỳ Vân." - Lãnh Nguyệt nghiêng nghiêng đầu.
"Không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu em là được." - Anh im lặng suy nghĩ gì đó rồi lạnh lùng nói tiếp: "Anh mà biết tên đó là tên nào chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Anh sẽ làm gì hắn?" - Lãnh Nguyệt cố gắng nhịn cười hỏi lại.
"Anh dĩ nhiên sẽ bắt hắn nhốt ở một nơi thật xa không cho em tìm thấy."
"Em rất mong chờ..." - Em rất hóng tới lúc anh tự bắt cóc mình đấy!!!
_______________________________________
Lãnh Nguyệt đưa Âu Dương Kiệt về khu Phúc An. Thật ra là cô muốn tự về, nhưng người nào đó lại bám lấy cô miết.
"Mami, chú Kiệt..." - Kỳ Vân thấy họ đằng xa, vui vẻ chạy đến. Lãnh Nguyệt ôm con một cái, hôn lên má cô bé một cái.
"Chú Kiệt, chú đến chơi phải không?" - Kỳ Vân chạy ào vào lòng Âu Dương Kiệt.
"Sau này con không được gọi là chú nữa. Phải gọi là daddy." - Anh yêu thương gõ vào chán bé.
"Tại sao phải gọi chú là daddy?"
"Vì chú mà mẹ con đã đăng ký kết hôn rồi." - Kỳ Vân nghe thấy liền nhíu mày, sao đó thoát ra khỏi lòng Âu Dương Kiệt.
"Chú không có thành ý gì cả? Chỉ là đăng ký kết hôn thôi sao? Đến khi chú cho mami của con một hôn lễ, con sẽ gọi chú là daddy " - Bé con kiên quyết nói. Âu Dương Kiệt bật cười, hôn lễ sao? Sẽ sớm thôi.
_______________________________________
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" - Hàn Tiểu Du ngồi xuống ghế trong vườn. Âu Dương Kiệt lịch sự gật đầu.
"Thật ra Lãnh Nguyệt đã phải chịu rất nhiều khổ sở..." - Hàn Tiểu Du lên tiếng. Âu Dương Kiệt nhìn sang cô.
"6 năm trước, em ấy là người nó yêu đã sắp bước vào lễ đường lại gặp tai nạn. Cậu ấy hôn mê 1 tháng, sau khi tỉnh lại nhớ được tất cả chỉ quên em ấy..." - Hàn Tiểu Du nhẹ nhàng kể lại tất cả. Âu Dương Kiệt càng nghe lại càng đau lòng, có chua xót, và còn cảm thấy có lỗi.
Âu Dương Kiệt có chút không hiểu. Người đàn ông năm đó không nhớ ra cô ấy, nhưng theo lời Hàn Tiểu Du, anh ta vẫn yêu cô ấy, vẫn đang theo đuổi cô ấy, tại sao cô ấy lại chấp nhận kết hôn với anh?
Âu Dương ca ca à, anh không nhận ra người ta đang ám chỉ đến anh sao?
_______________________________________
Âu Dương Kiệt?!? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sai cô và anh lại ở cùng một phòng? Lại phát sinh cái loại quan hệ đó.
Lãnh Nguyệt ôm đầu đau đớn. Hình như hôm qua cô chủ động hôn anh trước... Cô đã làm cái gì vậy...
Lãnh Nguyệt muốn bước xuống giường lại bị một cánh tay kéo vài trong lòng.
"Còn sớm. Ngủ một chút đi." - Giọng nói của Âu Dương Kiệt có phần lười biếng. Tim Lãnh Nguyệt như những đập, thở cũng không thở được.
"Âu Dương tổng..." - Lãnh Nguyệt gọi. Âu Dương Kiệt cau mày mở mắt.
"Gọi tên anh." - Lãnh Nguyệt nhất thời cứng họng.
"Kiệt..." - 6 năm nay em nằm mơ cũng muốn gọi anh như vậy. Lãnh Nguyệt bị ôm chặt đến nổi không thể nhúc nhích. Cô nhẹ giọng nói: "Tại sao chúng ta lại phát sinh quan hệ?"
"Hôm qua anh thấy em đã rất say ở quán bar. Anh mới đưa em về đây. Sau đó... Anh xin lỗi." - Lãnh Nguyệt nghe anh nói, cô nhỏ giọng bật khóc.
“Sao thế?”- Âu Dương Kiệt nghe thấy tiếng cô khóc. Anh kéo cô ra xem, trên mặt Lãnh Nguyệt đầy nước mắt.
"Nguyệt, có phải em hận anh không?” - Anh bất lực nhìn cô. Cô chỉ im lặng không nói.
"Lãnh Nguyệt, cho dù em có hận anh, anh cũng còn cách nào khác. Anh yêu em, thật sự rất yêu em. Em không cần lo lắng gì hết, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh. Anh sẽ không để em phải chịu bất cứ ủy khuất nào." - Anh hôn lên nước mắt trên mặt cô. Nhưng cô càng khóc lớn hơn.
“Đừng khóc." - Âu Dương Kiệt lau nước mắt cho cô. Anh hôn lên trán cô, cẩm thận đem cô vào ngâm trong bồn tắm.
Nước nóng làm tin thần của cô thoải mái hơn. Âu Dương Kiệt đã cho người chuẩn bị quần áo khác cho cô. Bộ váy hôm qua thật sự... Không còn dùng được nữa. Anh hôm qua có hơi bạo lực thì phải. Người như anh cũng có lúc phải đi cưỡng ép con gái nhà lành.
_______________________________________
Lãnh Nguyệt thay quần áo, khó khăn bước ra khỏi phòng tắm. Âu Dương Kiệt đã âu phục chỉnh tề. Vẫn là màu xanh navy đầy lịch lãm.
"Đi thôi." - Âu Dương Kiệt nắm tay Lãnh Nguyệt.
"Đi đâu?"
"Đăng ký kết hôn." - Âu Dương Kiệt bình tĩnh nói.
"Cái gì? Đăng ký kết hôn?" - Lãnh Nguyệt bất ngờ hỏi hại.
"Lãnh tiểu thư, em lên giường của anh. Cướp đi lần đầu của anh mà không muốn chịu trách nhiệm sao?" - Âu Dương Kiệt cười tà mị nói.
"Âu Dương công tử, số lần anh lên giường với phụ nữ còn nhiều hơn gấp mấy lần số trang phục tôi thiết kế. Xin hỏi anh còn lần đầu để tôi cướp sao?"
"..." - Âu Dương Kiệt không thể phản bác.
_______________________________________
Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Âu Dương Kiệt mở cửa xe, đẩy Lãnh Nguyền vào ghế phụ thắt dây an toàn cẩn thận cho cô.
30p sau, xe dừng ở cửa chính cục dân chính. Làm sao Âu Dương Kiệt có cả sổ hộ khẩu của cô thế kia!!! Lãnh Nguyệt và Âu Dương Kiệt bước ra khỏi xe. Họ hướng về cửa cục dân chính.
"Âu Dương Kiệt." - Anh nghe cô gọi, quay đầu nhìn cô.
"Anh thực sự muốn kết hôn với em sao? Cho dù em nói mình đã có một đứa con gái 5 tuổi sao?"
"Anh biết. Chuyện quá khứ anh không quan tâm đến. Dù đứa bé Kỳ Vân đó là con của ai, anh cũng xem nó như con ruột."
"Tại sao... Anh lại biết?" - Lãnh Nguyệt nhìn anh.
"Bữa tiệc hôm đó, anh đã vô tình biết được." - Âu Dương Kiệt nói. Anh trực tiếp ôm cánh tay cô kéo cô vào trong cục dân chính.
"Nhưng mà... Em còn yêu daddy của Kỳ Vân." - Lãnh Nguyệt nghiêng nghiêng đầu.
"Không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu em là được." - Anh im lặng suy nghĩ gì đó rồi lạnh lùng nói tiếp: "Anh mà biết tên đó là tên nào chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Anh sẽ làm gì hắn?" - Lãnh Nguyệt cố gắng nhịn cười hỏi lại.
"Anh dĩ nhiên sẽ bắt hắn nhốt ở một nơi thật xa không cho em tìm thấy."
"Em rất mong chờ..." - Em rất hóng tới lúc anh tự bắt cóc mình đấy!!!
_______________________________________
Lãnh Nguyệt đưa Âu Dương Kiệt về khu Phúc An. Thật ra là cô muốn tự về, nhưng người nào đó lại bám lấy cô miết.
"Mami, chú Kiệt..." - Kỳ Vân thấy họ đằng xa, vui vẻ chạy đến. Lãnh Nguyệt ôm con một cái, hôn lên má cô bé một cái.
"Chú Kiệt, chú đến chơi phải không?" - Kỳ Vân chạy ào vào lòng Âu Dương Kiệt.
"Sau này con không được gọi là chú nữa. Phải gọi là daddy." - Anh yêu thương gõ vào chán bé.
"Tại sao phải gọi chú là daddy?"
"Vì chú mà mẹ con đã đăng ký kết hôn rồi." - Kỳ Vân nghe thấy liền nhíu mày, sao đó thoát ra khỏi lòng Âu Dương Kiệt.
"Chú không có thành ý gì cả? Chỉ là đăng ký kết hôn thôi sao? Đến khi chú cho mami của con một hôn lễ, con sẽ gọi chú là daddy " - Bé con kiên quyết nói. Âu Dương Kiệt bật cười, hôn lễ sao? Sẽ sớm thôi.
_______________________________________
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" - Hàn Tiểu Du ngồi xuống ghế trong vườn. Âu Dương Kiệt lịch sự gật đầu.
"Thật ra Lãnh Nguyệt đã phải chịu rất nhiều khổ sở..." - Hàn Tiểu Du lên tiếng. Âu Dương Kiệt nhìn sang cô.
"6 năm trước, em ấy là người nó yêu đã sắp bước vào lễ đường lại gặp tai nạn. Cậu ấy hôn mê 1 tháng, sau khi tỉnh lại nhớ được tất cả chỉ quên em ấy..." - Hàn Tiểu Du nhẹ nhàng kể lại tất cả. Âu Dương Kiệt càng nghe lại càng đau lòng, có chua xót, và còn cảm thấy có lỗi.
Âu Dương Kiệt có chút không hiểu. Người đàn ông năm đó không nhớ ra cô ấy, nhưng theo lời Hàn Tiểu Du, anh ta vẫn yêu cô ấy, vẫn đang theo đuổi cô ấy, tại sao cô ấy lại chấp nhận kết hôn với anh?
Âu Dương ca ca à, anh không nhận ra người ta đang ám chỉ đến anh sao?
_______________________________________