Chúc Xuân phong cũng chưa ăn điểm tâm, không biết có phải vì vậy hay không mà sắc mặt cũng rất tệ.
Nhưng bọn họ đều rất thức thời, biết nhìn sắc mặt, nàng yên lặng không tiếng động, bọn họ cũng không dám tạo phản.
Một nhà ba người im lặng vào nhà, nàng mới như từ trong mộng tỉnh lại “A” lên một tiếng: “Ta quên mua bánh bao và điểm tâm!”
Quay đầu nhìn hai gương mặt biểu tình thật ai oán xem xét nàng.
Ngươi hiện tại mới nghĩ đến…
Tưởng Vân mỗi lần vào thành đều nhớ mua điểm tâm cho hắn, vừa thấy nam nhân kia, liền quên hắn.
Quên hắn, cũng quên mua điểm tâm cho hắn.
Làm thê tử không biết hắn bi tình lộ tuyến gì, thoáng cái buổi trưa rầu rĩ ngồi xổm ở góc sân đếm cánh hoa.
Vốn tưởng hắn không vui vì nàng và người tình cũ nói chuyện, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống, nàng hoài nghi hắn căn bản ngay cả quan hệ của nàng và Đàm Thanh Hoa cũng không biết rõ ràng, hỏi cũng chưa từng hỏi nàng.
Huống chi hắn đâu có tâm tư phức tạp như vậy, hiểu được ăn dấm chua?
Đi qua hỏi hắn, hắn liếc nhìn nàng một cái, chỉ trả lời nàng: “Điểm tâm của ta…”
“…” Có cần thích điểm tâm đến như vậy hay không!
Mà nàng cư nhiên nhìn ánh mắt lên án của hắn lại có tia chột dạ, cảm thấy mình tội đáng chết ngàn vạn lần, làm sao có thể quên mua điểm tâm cho hắn.
“Được rồi, lần sau sẽ mua bù cho chàng a!”
Đã muộn rồi, quên chính là quên, lần sau có bù cũng không giống nhau, hừ, hắn cúi đầu tiếp tục đếm cánh hoa, tha thứ nàng, không tha thứ nàng, tha thứ, không tha thứ…
“…”
Nàng thừa nhận mặc dù làm phu thê ba năm, tính tình kỳ quái của hắn cùng với óc suy nghĩ kỳ dị, có thời điểm nàng vẫn không hiểu nổi.
Bất quá ưu điểm lớn nhất của người này, chính là mặc kệ có bao nhiêu không vui, ngủ một giấc thức dậy, qua ngày hôm sau thì cũng trở lại như lúc đầu, chuyện gì cũng không có xảy ra.
Thấy hắn đã giải thoát, lại còn thông suốt phóng khoáng ôm Tầm Nhi đi dạo khắp thôn, nàng cũng yên tâm.
Vài khúc vải chọn lựa hôm qua, giờ ngọ hôm nay đã được đưa tới, nàng kiểm kê xong thì thanh toán số tiền còn lại. Suy nghĩ nên may gì trước.
Là may y phục mùa xuân cho A Phong? Hay là may túi nhỏ cho Tầm Nhi? Những khúc vải này màu sắc cũng không tệ, thích hợp may bối túi (túi đeo trên lưng) để đựng những đồ chơi linh tinh A Phong mua cho Tầm Nhi.
“Vân nhi…”
Một vị khách ngoài ý muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người nọ đứng trước sân.
“Ngươi thế nào…” Lời nói chưa hết, đã có đáp án – Hắn theo dõi tiểu nhị từ bố trang (cửa hàng bán vải) đến.
Lúc trước cùng hắn lui tới, cũng là mang vài phần ý tứ hứng thú, không chịu nói cho hắn biết chỗ ở, chỉ nói: “Khi nào chàng muốn tới cầu hôn, lại hỏi cũng không muộn.”
Mà nàng vĩnh viễn không chờ được ngày đó.
Nếu hắn có lòng muốn đến thăm, cũng không phải không thể, chính là…
Bọn họ đều biết đó không còn ý nghĩa.
Ba năm trước, chưa từng hỏi thăm qua, như thế nào…
“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng cho rằng hôm qua nói đã đủ rõ ràng.
“Bởi vì có một số việc ta muốn biết rõ.” Một đường đi tới, tranh thủ thời gian ban ngày, tìm hiểu việc hắn muốn biết.
“Ta không biết nàng… nàng lại gả cho người như vậy…” Hắn khó khăn dừng lại một chút: “Vì muốn cắt đứt quan hệ với ta mà phải trả giá như vậy có phải quá lớn hay không?”
Nói cái gì “Người như vậy?” Là chỉ A Phong sao?
Nàng nhíu mày, không thích hắn dùng ngữ khí như vậy để nói về trượng phu.
“Hắn tốt lắm, là một trượng phu tốt hiếm có.”
“Nàng đến bây giờ còn muốn giấu diếm ta, người nọ đầu óc, đầu óc…” Không bình thường.
Lúc mới gặp, nam nhân kia trầm mặc, yên lặng không nói một câu, thế nên hắn không nhìn ra khác thường.
Nếu sớm biết…sớm biết nàng gả cho một nam nhân như vậy, bất cứ giá nào hắn cũng sẽ ngăn cản nàng, không cho nàng lấy việc chung thân đại sự cả đời ra đùa giỡn.
“Đầu óc của A Phong rất bình thường, hắn chính là thật thà, không có nhiều tâm cơ như các ngươi, đơn thuần một chút có cái gì không tốt?”
“Nàng đây là đang lừa mình dối người!” Đàm Thanh Hoa lớn tiếng bác bỏ: “Nàng thích dạng người gì, ta không rõ sao? Nàng thưởng thức người tài trí tung hoành, có thể cùng nàng nói chuyện trời đất, tâm linh phù hợp, nàng thương ta, là vì chúng ta hòa hợp, nàng quên rồi sao? Có cả mấy ngày, chúng ta luôn tâm sự không hết, từ đêm cho tới tận bình minh…Hiện thời…hiện thời…Nam nhân kia, lời nói vụng về ngu muội, ngay cả trò chuyện thật tốt cùng nàng cũng làm không được, làm sao biết suy nghĩ của nàng, hiểu được tâm tình của nàng? Nàng làm sao có thể sẽ yêu hắn, thế nào có biện pháp cùng hắn sống chung cả đời?”
“Con người sẽ thay đổi, Thanh Hoa, đừng dùng giá trị của ngươi để áp đặt ta, sống chung với A Phong, ta nửa điểm cũng không thấy miễn cưỡng.”
“Phải không?” Nàng đến bây giờ còn muốn gạt hắn: “Nàng chẳng lẽ không phải vì báo ân mới gả cho hắn, chăm sóc hắn cả đời sao?”
“Lúc trước là như vậy.” Nàng không thể nói dối, chuyện thành thân quả thật có ôm ấp nhiều tâm tư.
“Như vậy hôm nay nàng đã vì hắn sinh nữ nhi là đủ rồi, đối với Chúc gia hắn, ta có thể cho tiền tài, sai người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hắn, thay nàng trả ân tình còn lại, Vân nhi, trở về bên ta được không?”
”Ân tình còn lại?” Là ai phải mang ân ai? Lục Tưởng Vân bất giác buồn cười, nhàn nhạt mà đáp hắn: “Nếu ta nói, Tầm Nhi là cốt nhục của ngươi, không phải huyết mạch của Chúc gia thì sao?”
Là ai nợ ai? Lời này hắn còn nói đúng lí hợp tình, không thẹn lương tâm?
Đàm Thanh Hoa giật mình khiếp sợ.
Sau một lúc lâu không nói được lời nào.
Đợi hắn phản ứng lại, tâm tình tràn ngập vui sướng muốn phát điên: “Nàng thay ta sinh nữ nhi, ta có đứa nhỏ…”
Hắn vô cùng vui mừng, mất kìm chế, nắm lấy vai nàng nói: “Vậy nàng càng phải trở về bên ta! Mang theo đứa nhỏ, trở lại bên cạnh ta, nàng sinh đứa nhỏ cho ta, tin tưởng trong nhà sẽ không phản đối nữa, Vân nhi…”
“Vậy còn Chúc Xuân Phong? Ngươi dự tính hắn thế nào?”
Đàm Thanh Hoa dừng một chút, nháy mắt hiện lại một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bị bản tính ích kỷ che lấp hết: “Ta cho hắn tiền, hắn muốn bao nhiêu bạc ta đều dốc toàn lực bồi thường cho hắn…”
Nàng chính là lẳng lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là yên lặng không tiếng động nghe hắn an bài, nhìn thấy giọng nói hắn dần dần nhỏ đi, sau đó không nói nữa.
Không cần nàng nói, chính hắn cũng biết, lời này về tình về lý đều không thể chấp nhận được.
Không cần nàng nói, chính hắn, hiểu được xấu hổ.
Hắn không phải loại người không biết xấu hổ, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không thương hắn.
Nàng đã là thê tử người khác, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, không phải dạy hắn trở thành người đoạt thê, hổ thẹn lương tâm, nàng biết hắn nhất thời u mê, đợi khi tỉnh táo lại, hắn sẽ biết được việc nên làm và việc không nên làm.
Nàng, cái gì cũng không nói.
Trượng phu trước khi ra khỏi nhà đã nói giữa trưa sẽ về ăn cơm.
Lục Tưởng Vân chuẩn bị xong ngọ thiện (cơm trưa), vẫn không thấy hắn trở về.
Chờ đến khi đồ ăn nguội lạnh, nàng tính đem xuống bếp hâm nóng lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hỏi những người xung quanh đều nói không có gặp hai cha con bọn họ.
Đợi đến lúc mặt trời ngã về tây, nàng bắt đầu lo lắng.
A Phong chưa bao giờ không nói một câu mà ra ngoài lâu như vậy, thành thân đến nay, hắn muốn đi đâu đều sẽ nói với nàng trước, nói khi nào thì trở về, chưa từng về trễ, có nề nếp, đúng giờ lại thủ tín.
Hôm nay quả thực quá không bình thường.
Nàng qua nhà phụ thân hỏi một chút, Lục Khánh Tưởng nói buổi sáng hắn có tới, ở trong vườn trái cây một lát, sau đó cầm mấy khối điểm tâm, vui vẻ chia cho Tâm Nhi cùng ăn, đến gần trưa thì đi, nói muốn về nhà ăn cơm Tưởng Vân nấu.
Nhưng mà…Hắn không có trở về…
Lục Tưởng Vân lại tìm mấy nơi hắn thường đi, gặp người đều hỏi, cuối cùng có một vị đại thẩm thấy hắn và Tầm Nhi hái hoa nhỏ nói là về nhà tặng cho nàng.
Manh mối đến đây bị gián đoạn.
Hoa nhỏ đâu?
Không, hoa nhỏ không phải trọng điểm, trọng điểm là, trượng phu nói muốn tặng hoa nhỏ cho nàng, về nhà ăn cơm nàng nấu, vậy người đâu?
Bọn họ không có rời khỏi thôn, người dọn dẹp ở miếu thổ địa trước cửa thôn, nói chưa từng thấy A Phong đi ra ngoài.
Bóng tối dần bao phủ xuống, Chúc Xuân Phong và Tầm Nhi như bị bốc hơi khỏi thôn.
Năm nay thôn Lưu Vân xảy ra nhiều chuyện không may, đâu tiên là chuyện hài tử sơ sinh của Mục gia vừa mới không bao lâu, trong thôn lại không thấy người, hơn nữa lúc này, lại là một đại nam nhân và một tiểu hài tử.
Không tránh khỏi kinh động toàn thôn đi tìm.
Hàng xóm an ủi nàng, A Phong lớn như vậy , sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng nàng biết, nhất định có chuyện gì, A Phong chưa bao giờ như vậy, đều xuất động toàn thôn đi tìm, nửa đêm đèn đuốc sáng trưng gọi người, người kia nếu còn ở trong thôn, như thế nào không đáp một tiếng?
Nàng ngay cả căn phòng cũ mà mỗi khi tâm tình A Phong không tốt sẽ ở đó cũng đã tìm qua, vẫn không thấy hắn.
Làm ầm ĩ hơn nửa đêm, đầu óc nàng từ hoảng loạn đến trống rỗng, bất lực ngồi dựa vào trước cửa nhà rơi nước mắt, lo sợ cho trượng phu của nàng, và đứa nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn……
Sau đó, một người từ miếu thổ địa vội vã chạy tới nói với nàng, tìm được A Phong rồi.
Hắn nghe nói A Phong mất tích, nên ném sâm xin chỉ thị của thổ địa gia gia, theo phương hướng chỉ điểm của quẻ sâm, đã tìm được A Phong đang ngồi dưới cây cầu bắt ngang qua nhà nàng.
Nàng vừa nghe, một chút cũng không chần chờ, cấp tốc chạy vội đi.
Khi đuổi tới, nghe vài thôn dân đang khuyên hắn.
“A Phong a, ngươi làm sao mà không nói một tiếng ôm Tầm Nhi trốn ở nơi này, không biết Tưởng Vân nhà ngươi lo lắng, đã khóc thành cái dạng gì.”
Nàng mới…… Sẽ không lo lắng, nàng muốn đi với người kia.
“Đúng vậy, A Phong, có chuyện gì, trước về nhà rồi nói sau!”
Không được! Hắn vừa về nhà, Tầm Nhi sẽ bị đoạt đi.
Thấy khuyên người lớn không được, vì thế thôn dân chuyển sang khuyên đứa nhỏ. “Tầm Nhi, ngươi nói với phụ thân, ngươi đói bụng, lạnh, phải về nhà đi.”
Bị bao ở bên trong y bào Tầm Nhi mới không lạnh đâu, phụ thân có cho nó ăn bánh, cũng không đói.
Nó lắc đầu, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở ngực, nó muốn theo phụ thân, phụ thân không đi, nó cũng không cần đi.
Vì thế, cả phụ thân và nữ nhi đều cố chấp ngồi tại chỗ, cục diện giằng co.
Thấy Lục Tưởng Vân từ xa xa bước nhanh chạy tới, đại thẩm vội vàng kéo nàng hỏi: “Ta nói Tưởng Vân a, các ngươi là không phải cãi nhau đi? Hai vợ chồng có chuyện gì phải nói cho tốt a, đấu khí như vậy thật sự là……”
Nàng không có nghe lời đại thẩm nhắc đi nhắc lại, cất bước tiến lên, kêu hắn.“A Phong?”
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, yên lặng, không hé răng.
A Phong này, bình thường không phải nghe lời Tưởng Vân nói nhất sao?
“A Phong, chàng trước ra, có chuyện gì, nói ra ta mới biết được.”
Hắn vẫn không nhúc nhích, chọc nàng tức giận.“Chúc Xuân Phong, ta đếm tới ba, chàng lập tức đi ra cho ta, bằng không ta sẽ bỏ đi!”
Ngày thường tính trẻ con thế nào, nàng đều có thể bao dung, nhưng chiêu nháo mất tích này, thật sự đã giẫm lên điểm mấu chốt của nàng, hắn không biết nàng bị hắn làm cho sợ tới mức chết khiếp sao? Còn mang đứa nhỏ hồ nháo, hại nàng cho rằng, cho rằng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……
Hắn cho dù không hiểu chuyện, cũng nên biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, lúc này nàng thực sự tức giận.
Hắn thấy nàng hung dữ như vậy, bụng đầy ủy khuất.“Nàng đi, nàng đi đi! Dù sao — dù sao nàng đã sớm không cần ta!”
Nàng sửng sốt.
Này – là chuyện gì? Nàng đã bao giờ không cần hắn?
Dưới ánh trăng, nhìn thấy rõ được hai hàng nước mắt trên mặt của hắn, ủy khuất vô cùng, quay mặt đi. Tầm Nhi vừa thấy phụ thân đau lòng khổ sở, cũng oa oa khóc lớn theo: “Oa – phụ thân, phụ thân –”
“Tưởng Vân này, ngươi đây là…… Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, làm gì mắng hai người bọn họ thế, xem bọn họ đều bị ngươi chọc cho khóc.”
“……” Tại sao ngàn sai vạn sai đều do nàng?
Vấn đề là — nàng căn bản không biết chính mình sai ở đâu a!
Nàng thở dài, giọng nói dịu xuống: “Vậy, ta không đi, chàng đi ra, chúng ta về nhà nói chuyện.”
“Nàng gạt ta!” Hắn vừa ra, nàng sẽ đi, mang theo Tầm Nhi cùng người nọ đi mất!
“Quen biết đến nay, ta có bao giờ gạt chàng? Bây giờ chàng đi ra, chúng ta còn có thể nói chuyện thật tốt, chàng không ra, ta sẽ lập tức rời đi, chàng tự lựa chọn?”
Hắn bị nàng lấy điều kiện ra vây khốn.
Dù sao đều phải đi ra, còn có thể nói chuyện, Không ra, cái gì cũng không có…… Có phải như vậy hay không?
Hắn suy nghĩ thật lâu, mới chậm rì rì di động thân mình, từ dưới sàng chui ra.
Thôn dân hỗ trợ ôm lấy Tầm Nhi, nàng đưa tay kéo hắn ra.
Chuyện xử lí thỏa đáng xong, thôn dân thế này mới giản tán, đều tự về nhà ngủ bù.
“Xem chàng! Biến thành một thân bẩn đến như vậy.” Lục Tưởng Vân do còn có đôi chút giận, về nhà nấu nước ấm cho hai cha con bọn họ tắm rửa.
“Có đói bụng không? Trong bếp có đồ ăn.” Tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng vẫn quan tâm.
Đứa nhỏ chỉ lắc đầu: “Phụ thân có cho con ăn bánh.”
Đứa lớn cũng lắc đầu, một cái chớp mắt cũng không có, nhìn chăm chú vào nàng, cứ như nàng tùy thời sẽ ôm Tầm Nhi chạy trốn, bỏ lại một mình hắn.
Mang theo Tầm Nhi từ nhà nhạc phụ trở về, chính hắn từ giữa trưa đến giờ cái gì cũng chưa ăn, làm sao không đói bụng?
Nàng cũng không cùng hắn nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho hắn.
“Đem đồ ăn trên bàn ăn xong, chúng ta lại nói chuyện.” Sau đó, nàng bế nữ nhi từ trong thùng nước lên, dùng khăn bao lại, trở về phòng.
Lúc thay nữ nhi mặc y phục vào, nàng nhẹ giọng hỏi nữ nhi: “Phụ thân đã nói gì với con?”
“Phụ thân nói, phụ thân nói — có người muốn tới bắt con, chúng ta phải trốn đi, không thể để tìm được, bằng không con sẽ cùng phụ thân tách ra, là thật sao? Nương, con muốn ở bên cạnh phụ thân, chúng ta không xa rời nhau, không xa rời nhau……” Nói tới đây, hốc mắt Tầm Nhi treo lên nước mắt to như hạt đậu.
Cho nên, nó liền theo phụ thân trốn đi?
Chúc Xuân Phong này! Đã nói lung tung gì đó với nữ nhi a! Làm nữ nhi cũng thấp thỏm lo âu.
Nói đến đây, nàng còn không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, thì là giả bộ.
Hắn tám phần là buổi trưa khi về nhà ăn cơm, nghe được nàng và Đàm Thanh Hoa nói chuyện.
Nàng suy nghĩ, phải nên tìm một cơ hội, nói chuyện thật tốt với hắn –
Kết quả, còn chưa có nói với hắn rõ ràng, Chúc Xuân Phong liền ngã bệnh.
Đông lạnh một đêm, không sinh bệnh mới là lạ!
Tầm Nhi thì hoàn hảo, hắn cởi áo choàng của chính mình, đem nữ nhi bao chặt chẽ, ôm vào trong ngực, không cho bị lạnh, hiện tại còn có thể hồng nhuận tràn đầy sức sống bò trên giường.
“Tầm Nhi đi xuống, phụ thân bị bệnh, đừng nháo hắn.” Lục Tưởng Vân đang nấu thuốc thì đi vào phòng. Mới một lát không nhìn, nữ nhi lại trèo lên giường, dù thế nào cũng mụốn một lát xem xem phụ thân nó, xác nhận mạnh khỏe.
Nàng biết Tầm Nhi lo lắng cho phụ thân, nhưng ở trên người hắn bò qua bò lại như vậy, người bệnh sao có thể nghỉ ngơi?
“Phụ thân khi nào thì tốt lên?” Ghé vào trên người phụ thân, Tầm Nhi gối đầu lên hõm vai của hắn, không chê phiền lần nữa hỏi một câu giống như trước.
“Con ít nháo hắn, để cho phụ thân ngủ thật tốt, rất nhanh sẽ khỏe lại.”
“Dạ.” Tầm Nhi đang muốn “Nhịn đau” Rời khỏi người phụ thân, Chúc Xuân Phong bỗng nhiên vươn tay, đem nữ nhi ôm lấy.
“Ta muốn Tầm Nhi bồi.”
Vẻ mặt này! Giống như nàng là đại ác nhân đang chia rẽ uyên ương.
Nàng tức giận nói: “Chàng muốn đem bệnh truyền qua cho Tầm Nhi sao?”
Vừa nói đến sức khỏe của nữ nhi, Chúc Xuân Phong quả nhiên ngoan ngoãn thả lỏng tay.
Đuổi Tầm Nhi ra ngoài sân chơi, lại đút thuốc cho hắn uống xong, hai phu thê trầm mặc một lát.
“A Phong, chàng đều đã nghe thấy, đúng không?”
Hắn nghiêng đầu, không nói lời nào.
Từ khi trở về đến nay, hắn đối với nàng một bộ không thèm để ý, nói rõ đang cùng nàng hờn dỗi.
“A Phong, chàng hiểu lầm, ta không muốn đi với hắn, Tầm Nhi cũng sẽ không.”
Hắn há miệng, giống như muốn nói gì, lại nuốt trở vào, tiếp tục trầm mặc.
“Tốt, chàng không tin ta, ôm Tầm Nhi trốn đi, vậy còn ta? Ta theo hắn đi thì được sao? Chàng chỉ cần Tầm Nhi, không cần ta? Ta đối với chàng mà nói, không quan trọng sao?”
“Mới không phải!” Hắn nhịn đã lâu, làm như rốt cuộc không thể nhịn được nữa, không cam lòng bị nàng nghĩ oan, toàn bộ bộc phát ra ngoài: “Là nàng không cần ta! Nàng nói, tâm bất đồng lộ, đồng giường cũng không đồng mộng, hắn cũng nói, nàng cùng hắn có chuyện để nói, cho tới hừng đông, ta, ta, ta…… Không phải là người nàng muốn, nàng chỉ vì báo ân mới gả cho ta, nàng thích là hắn, hắn biết rất nhiều kiến thức, ta ngốc, cái gì cũng đều không hiểu, không xứng với nàng, ta biết, ta tất cả đều biết!”
Nàng mỗi lần vừa thấy người kia, liền mất hồn.
Lần đầu tiên, đã quên nắm tay hắn.
Lần thứ hai, đã quên mua điểm tâm hắn thích nhất.
Chỉ cần nhìn thấy người kia, nàng lập tức quên hắn.
Hắn tuy rằng không phải thực sự thông minh, nhưng hắn biết, người không muốn ở lại, kiên quyết giữ lại, nàng cũng sẽ không vui vẻ, trước kia là hắn không hiểu chuyện, ép buộc cưới nàng, hiện thời hắn đã hiểu, nàng muốn đi, hắn không thể giữ.
Nhưng Tầm Nhi không giống nàng, Tầm Nhi có vẻ thương hắn, không thương cái tên nam nhân kia, hắn có thể giữ lại.
“Người kia là phụ thân của Tầm Nhi, cho dù ta có thương Tầm Nhi tới đâu đều không thể thay đổi sự thật này, hắn nếu muốn tới cướp, ta không thể cản hắn, ta chỉ có thể trốn, trốn không cho hắn tìm thấy……”
Lục Tưởng Vân kinh ngạc, chấn kinh khôn xiết.
Nàng cho rằng hắn mơ mơ màng màng, chưa hiểu rõ hết, nhưng kỳ thực, trong lòng hắn rất rõ ràng, chẳng qua là không nói ra, miệng nói hắn là phụ thân Tầm Nhi, trong lòng lại sợ hãi, một ngày nào đó sẽ có một nam nhân, danh chính ngôn thuận đến cướp đoạt nữ nhi hắn thương yêu nhất.
“Chàng đã biết hết, vì sao…… Còn kiên quyết muốn ta sinh ra?”
“Nàng luyến tiếc…… Nàng không nói ta cũng biết, a nương nói, mỗi đứa nhỏ đều là một miếng thịt trong bụng mẫu thân……” Phải cắt thịt trong bụng mình, làm sao có thể không đau? Dù sao, dù sao chỉ cần là từ trong bụng nàng đi ra, hắn đều yêu, vì sao phải để nàng bỏ đi?
Đồ ngốc! Đồ ngốc này! Một lòng vì nàng, trả giá nhiều như vậy, lại ngốc không biết cách giữ nàng.
“Hắn muốn dẫn ta đi, ta không nhất thiết đồng ý đi cùng hắn a, chàng vì sao không hỏi qua ta? Hỏi một chút ta có thích sống chung với chàng, ngủ cùng một chiếc giường, cùng nhau nuôi dưỡng nữ nhi hay không?”
“Nàng không có cự tuyệt hắn……” Chúc Xuân Phong tịch mịch nói.
Hắn tránh ở xa xa, lặng lẽ chờ, cho rằng nàng sẽ cự tuyệt, nhưng chờ mãi, chờ mãi, nàng cũng không có lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn người kia.
Chờ đến lòng lạnh đi, không muốn lại nhìn nàng khó xử giãy dụa.
Lục Tưởng Vân thế này mới kinh ngạc, chính mình còn thiếu hắn một lời giải thích, trước kia cho rằng hắn không để trong lòng, cũng sẽ không hiểu hết, nếu sớm nói với hắn rõ ràng, có lẽ đã không để cho hắn lo sợ nghi hoặc bất an như vậy.
“Hắn có thê tử có hôn ước từ nhỏ, chưa cưới qua cửa, trong nhà hắn đều kiên trì, nhất định bắt hắn phải cưới, ta không muốn cùng phu với người khác, nên rời khỏi hắn, gả cho chàng, hiện tại như thế nào, ta không có hỏi, hơn phân nửa là không lay chuyển được người trong nhà, đem đối phương cưới quá cửa thôi, A Phong, ta nếu muốn trở lại bên cạnh hắn, lúc trước đã không đi rồi.”
Là như thế sao?
Nhưng nàng không phải không thích, mà là bị ép rời đi……
“Bây giờ, nếu trong nhà hắn biết có Tầm Nhi, nhất định sẽ cho nàng vào cửa……” Hắn khẽ nói.
Nói nhiều như vậy, hắn còn không hiểu?
Nàng cảm thấy hơi giận, cầm một cái hộp gỗ đến, mở ra đổ xuống, một giường giấy, phía trên, còn có thể nhận ra một đống chữ viết hỗn độn.
“Vậy còn thứ này? Chàng nói thản nhiên như vậy, ta muốn đi thì cho ta đi, cần gì phải chính mình vụng trộm luyện chữ này nọ?”
Đó là vào hôm tìm hắn, ở trong căn phòng cũ phát hiện, hóa ra hắn thường thần bí trốn đi, là để luyện chữ.
Mặt hắn đỏ bừng lên, bàn tay to xấu hổ che tây che đông, phải che giấu: “Nàng đừng xem, rất xấu……”
Đúng là rất xấu, chữ viết cong cong vẹo vẹo, đông một nét, tây một nét, hoàn toàn là nét chữ học theo, chính là học theo chữ nàng viết gửi hắn.
Khi hắn mười tuổi thì phụ mẫu qua đời, không có người ở bên dạy hắn, khó trách lại như thế.
Nhưng hắn vẫn rất cố gắng luyện, muốn đáp lại tâm ý của nàng, hy vọng có thể đuổi kịp bước chân của nàng, tất cả những thứ nàng biết hắn đều muốn biết, làm cho trái tim cùng đường, mộng gắn bó.
Nàng mắt nóng lên, mũi chua xót, nghẹn ngào, đọc chữ trên tờ giấy.“Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất – đây là chữ gì?” chữ viết rối rắm thành một đoàn.
“Ách!” Hắn khó khăn gục đầu xuống, có đuổi theo thế nào, cũng đều không đuổi kịp? Hắn ngay cả viết cho nàng xem đều không làm được, học thức không có.
“Đây là tờ giấy ta viết cho chàng đầu tiên, cũng là bắt đầu nhận định nhân duyên của chúng ta, cho nên chàng mới bắt đầu luyện từ đây, đúng không?” Nàng cười, nước mắt thong dong mà rơi: “Chúc Xuân Phong, chàng thực sự rất yêu ta.”
Thì ra, hắn để ý nàng như thế, tâm tư triền miên đã ở trong đầu trăm chuyển ngàn hồi, cố gắng đáp lại nàng, nàng cư nhiên còn tưởng rằng hắn không có tâm tư phức tạp như vậy. Chân chính là một đứa ngốc, hóa ra lại là nàng.
“Có ích lợi gì……” Cho dù yêu, vẫn không đuổi kịp, người bên ngoài vĩnh viễn sẽ chỉ tiếc hận cho nàng, xảo phụ xứng chuyết phu thường miên.
“Đương nhiên là có ích.” Nàng xếp những tấm thiệp thỏa đáng, quý trọng tất cả thả lại vào trong hộp gỗ: “Sau này đừng lén lút tự tập viết, nói một tiếng với ta, ta dạy cho chàng, nhất bút nhất họa đều sẽ tỉ mỉ đạy.”
“Nàng không phải……” Giương mắt chống lại nàng, giọng nói lại yếu đi: “Muốn đi cùng với hắn sao?”
Làm gì còn có cơ hội dạy hắn?
Nàng không ở đây, hắn cũng không học, vĩnh viễn cũng không học, mới không cần phải đau lòng.
“Ta không cự tuyệt hắn, là vì căn bản ngay cả cự tuyệt đều không cần thiết, ta đã gả cho chàng, tất cả mọi người đều biết ta là con dâu Chúc gia, hắn tình nguyện, ta làm sao có thể hùa theo hắn? A Phong, chàng chẳng lẽ đối với chính mình ngay cả một chút tự tin ấy cũng không có sao? Ta nói, không phải nói dối, cuộc sống trong ba năm nay, vui vẻ cũng không phải giả, ở cùng với chàng, ta cam tâm tình nguyện.”
“Cho nên, cho nên……” Nàng không muốn đi? Nàng sẽ mãi mãi, mãi mãi là thê tử của hắn, cùng hắn ở chung một chỗ?
Hắn nhút nhát không dám hỏi ra hi vọng tham lam trong lòng.
Nàng hướng về phía trước, hôn lên môi hắn một cái: “Tâm ý của ta đối với chàng, cũng giống như chàng đối với ta, cùng chàng chung một chăn mới có thể ấm, ta còn nợ chàng một đứa con, chàng đã quên sao?”
Đúng, bọn họ còn phải cùng nhau sinh con, phải làm phu thê cả đời…… Hắn sững sờ mà gật đầu, tùy ý để thê tử thương tiếc ôm hắn, ghé vào tim nàng, nghe tiếng tim nàng đập — bùm, bùm, cùng hắn giống nhau.
Bọn họ tâm là một đường, một đường! Hắn đã hiểu, hốc mắt ẩm ướt, dùng sức ôm chặt nàng.
“Nương, nương –” Tiểu Tầm Nhi sôi nổi tiến vào.
“Có một người lạ mặt, cho con đồ ăn.” Phụ thân có dạy, không thể tùy tiện nhận đồ của người ta, phải hỏi trước qua phụ mẫu.
Người trong thôn Tầm Nhi đều nhận thức, nếu muốn nói đến lạ mặt — hai phu thê liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy lĩnh ngộ.
Nàng cầm tay của hắn, không tiếng động cho hắn hứa hẹn.
“Chàng nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài nhìn xem.” Biết nàng sẽ không đi, Chúc Xuân Phong an tâm, nằm xuống, tín nhiệm giao thê tử xử lý.
Lục Tưởng Vân ra ngoài, quả nhiên là Đàm Thanh Hoa.
“Ngươi lại đến đây làm gì?” Nàng cho rằng, bọn họ đều đã có chung nhận thức.
“Chuyện tối hôm qua, ta đã nghe nói.”
“Thì tính sao?” Còn không tại hắn trêu ghẹo gây ra.
“Ta đã suy nghĩ kỹ, Tầm Nhi làm sao có thể giao cho người như thế dưỡng dục?” Nháo lên liền kéo đứa nhỏ rời nhà, ngày nào đó thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao có thể được?
“Nàng không theo ta, ta không còn lời nào để nói, nhưng nữ nhi của Đàm Thanh Hoa ta, nhất định phải có giáo dục tốt, tuyệt không thể trở thành người như hắn, không đầu không đuôi dạy dỗ lung tung, đứa nhỏ đều bị dạy cho hư –”
Lục Tưởng Vân cúi đầu, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, ánh mắt tò mò tìm hiểu.
“Tầm Nhi, con đi vào trong phòng bồi phụ thân, hắn ở một mình rất tịch mịch, rất nhớ bảo bối Tầm Nhi của hắn–” Nghe mẫu thân nói như vậy, đoạn cuối còn chưa có nghe xong, đã không thấy người.
Nàng cười cười: “Nhìn thấy không? Tầm Nhi dính phụ thân nó hơn.”
“Ta mới là –”
“Thanh Hoa!” Nàng nhàn nhạt ngắt ngang lời hắn.“Ngươi cũng biết, nếu không phải năm đó hắn kiên trì, Tầm Nhi sớm đã bị một chén thuốc phá thai loại bỏ sạch sẽ, hôm nay ngươi còn có cơ hội đứng ở nơi này, bình luận hắn là dạng người gì sao? Phụ thân của Tầm Nhi, đời này chỉ có Chúc Xuân Phong.”
Hắn cứng lại, vẫn muốn bác bỏ.
“Ân tình của hắn, ta thực cảm tạ, nhưng tương lai đứa nhỏ–”
“Tầm Nhi ba tuổi, ngươi xem nó như vậy có cái gì không ổn sao?” Hoạt bát lanh lợi, tri kỷ hiểu chuyện, chỗ nào không bằng người.
“Đó là nàng dạy tốt -”
“Ngươi sai lầm rồi, đó là do một tay A Phong dạy, từ bé, Tầm Nhi đã dính phụ thân nó, nó học nói chuyện, biết phải trái, đều là A Phong dạy, ngươi sẽ không biết, A Phong yêu nó bao nhiêu, ngươi chỉ nhìn thấy chuyện hắn kéo Tầm Nhi bỏ nhà đi, lại không phát hiện hắn thoát y bào bao đứa nhỏ lại cho nó không bị lạnh, làm bản thân bây giờ còn bị nhiễm phong hàn nằm ở trên giường, Tầm Nhi là mệnh hắn, ngươi hiểu không?” Hắn dựa vào cái gì mạc danh kỳ diệu xuất hiện, liền muốn đoạt bảo bối tâm can trong suốt ba năm của người ta?
“Ngươi có biết, phụ mẫu hắn gặp phải đạo tặc cướp bóc, ngã xuống dưới cầu bỏ mình không? mười năm nay, hắn sợ hãi qua cầu , mỗi khi theo ta về nhà nương đẻ đểu phải đi đường vòng, ngay cả qua cầu cũng không dám, nhưng ngày ấy, hắn trốn một đêm ở dưới cầu, cơ trí như ngươi, đừng nói không đoán ra nguyên do trong đó.”
Toàn thôn đều biết đến hắn sợ cầu, sẽ không nghĩ tìm kiếm bên cầu, vì Tầm Nhi của hắn, vì để không ai tìm thấy, hắn ngay cả vật sợ hãi nhất đều có thể trốn một đêm, tất cả việc này, hắn thật sự có thể thờ ơ sao?
“Đây là Chúc Xuân Phong, nếu ngươi nói, ta làm sao có thể đối với người như vậy động tâm, đây là nguyên nhân, ba năm trở lại đây, nhiều việc cảm động đến như vậy, một chút hành động nhỏ lơ đãng, yếu ớt khẽ đi vào lòng người, một nam nhân ngốc, cố chấp lại nghiêm túc, ai gặp gỡ đều phải thương hắn tận xương.”
Đàm Thanh Hoa á khẩu không trả lời được.
Đừng nói hắn một câu cũng bác bỏ không được, cho dù có thể, cũng không còn tất yếu, người mù đều nhìn ra được, cả người lẫn trái tim nàng đều hướng Chúc Xuân Phong, nhiều lời thì có ích gì?
“Ta đã hiểu……” Hắn ảm đạm nói. Vô luận là đứa nhỏ, hay là tình yêu, đều không thể trở lại, cuộc sống của hắn, đã không còn ý nghĩa.
“Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”
Lục Tưởng Vân và hắn nói chuyện xong, trở lại trong phòng, trượng phu đã uống thuốc, giờ phút này dĩ nhiên đang ngủ say, nữ nhi nằm trên khuỷu tay của hắn, đồng dạng ngủ say sưa.
Hắn tin nàng, chỉ cần nàng nói, hắn liền tin, không học được nghi kỵ, bằng không giờ phút này, sao có thể ngủ an ổn như thế: “Chàng a……” Nàng nở nụ cười, yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn hai người quan trọng nhất đối với nàng……
Kết thúc
Một năm này, tiểu Tầm Nhi năm tuổi.
Nàng luôn luôn cảm thấy, phụ thân là người chính trực nhất, nhưng có đôi khi, nàng sẽ cảm thấy phụ thân không có thành thật như bề ngoài, hắn có đôi khi thực gian xảo.
Tựa như — có chút chữ, hắn rõ ràng biết viết, lại giả bộ không biết.
Ngay từ đầu nàng không phát hiện, về sau cảm thấy, nương dạy bảng chữ mẫu ngay cả nàng đều học xong, phụ thân thực sự như gỗ mục sao?
Vốn nàng không nghĩ nhiều, sợ nương ngại phụ thân phiền, muốn vụng trộm dạy hắn, về sau mới phát hiện, hắn không phải không biết, mà là cố ý muốn nương dạy.
Vì thế, nàng lại phát hiện một bí mật nhỏ, nương sẽ đem những gì muốn nói trong lòng, viết ra giấy gửi cho phụ thân, trước kia là đặt ở trên bàn trang điểm, buổi sáng phụ thân nhìn thấy, sau đó cả một ngày, sẽ giống kẻ ngốc cười ngây ngô suốt, tâm tình tốt lắm.
Đến về sau, nương không đặt trên bàn trang điểm, trực tiếp nắm tay phụ thân, viết cho hắn xem.
Nhìn xem xem — tựa như bây giờ, mặt dán mặt, tay trùng tay, nhất bút, nhất họa chậm rãi viết ra.
Sau đó, viết viết, phụ thân tiếp cận cho hai cái môi dán vào nhau.
Trong bụng nương lại có đứa nhỏ, phụ thân thực kiên trì nói đó là đệ đệ.
Nương liền hỏi: “Vạn nhất lại sinh nữ nhi thì làm sao bây giờ?”
Phụ thân nói: “Sinh tiếp!”
Bởi vì hắn thực kiên trì, nhất định phải để cho con mặc được quần lót lúc nhỏ của hắn.
Còn nàng thì lén lút hỏi nương: “Nếu luôn luôn sinh không được đệ đệ thì sao bây giờ?”
Nương có chút bất đắc dĩ mà cười khổ, sờ sờ đầu nàng nói: “Thì tiếp tục sinh nữa, phụ thân con vui vẻ là tốt rồi.”
Nàng cảm thấy, nương thực sự rất nuông chiều phụ thân.
Hiện tại bụng của nương càng lúc càng lớn, phụ thân thường thường sẽ đem tay đặt ở trên bụng, sờ sờ đệ đệ chưa ra đời, nghe nói trước kia khi nàng còn ở trong bụng nương, phụ thân cũng như vậy.
Vậy được rồi, nàng không ăn dấm chua.
…… Ai, còn thân thiết sờ sờ a! Nhanh chút sờ xong a, nàng thường thường muốn giả bộ ngủ, cũng thực vất vả.
Làm bộ ở trên giường trở mình một cái, thấy cửa sổ chưa đóng kín làm một tờ giấy bị thổi rơi xuống mặt đất, vết mực còn chưa khô.
Nàng hiện tại nhận thức được càng ngày càng nhiều chữ, là nương dạy.
Nàng chớp mắt, nhận ra từng chữ từng chữ–
Gả, cùng, xuân, phong, không, dùng, mối. (gả cho Xuân Phong không cần mai mối)
HẾT