Tần Tô nghi ngờ nhìn anh mãi, nheo mày nói, “ Lo lắng cho em sao?”
Tư Đồ Thận nghiêng đầu, đúng lúc gặp phải ánh mắt mang theo ý cười của cô, dường như có một bàn tay nhỏ bé, gãi vào đúng chỗ mà anh sợ ngứa nhất.
“ Ha.” Anh phụt cười, dường như cười vì cô không biết tự lượng sức.
“ Cô đã đến rồi, thì tôi về công ty trước đây.”
“ Vâng.”Tần Tô rất thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi.
Tư Đồ Thận cũng không nói gì nhièu, quay người đi ra phía cửa công trường, chưa đến bao lâu anh đã đến bên xe, mở cửa ngồi vào trong.
Khi khởi động xe, ngước mắt ngẩng đầu, qua tấm kính chắn gió thủy tinh nhìn cảnh tượng công trường phía trước.
Người phụ nữ đã bắt tay vào công việc, trên tay cầm bản vẽ cuộn tròn, đi đến chỗ nào cũng đều dừng lại dặn dò vài câu. So với bước chân vững vàng nhanh nhẹn lúc bình thường, động tác hôm nay tương đối chậm chạp.
Ánh mắt lướt từ trên khuôn mặt đó xuống, dừng ở lòng bàn tay phải của cô.
Khi vừa rời đi, có khoảnh khắc, câu nói muốn nhắc cô “ chú ý sức khỏe, để ý khéo bị thương” suýt chút nữa buột miệng mà bật ra, thật sự chỉ thiếu một chút.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tư Đồ Thận lại lần nữa cảm thấy rất vui.
Tại vì quan tâm như thế, quả thật không phù hợp giữa bọn họ, hoặc chính xác mà nói, không hợp với anh và cô.
Những gì anh đã từng làm với anh, anh trước nay không có cách nào giải thích.
Ngày tháng ba, ấm áp.
Cửa bệnh viện, q7 màu trắng dừng ở đó.
Tần Tô vừa từ bên trong cắt chỉ xong đang ngồi ở ghế lái xe, quay chiếc gương chiếu hậu về phía mình, tìm một sợi dây buộc tóc lại, hai ba cái đã thành chiếc đuôi ngựa.
Tai đeo tai nghe màu xanh, bên trong có trợ lý đang báo cáo công việc, cô nghe, thi thoảng trả lời một câu.
“ Đúng rồi, Dịch Giang Nam bên đó có tin tức gì không?” Nhớ lại dự án hợp tác với Dịch Thị, Tần Tô hỏi.
“ Không có, trước đó tôi đã gọi mấy lần điện thoại, nhưng đều nói Dịch Tổng không có thời gian.” Nữ trợ lý ở đầu dây bên kia điện thoại kính cẩn nói.
“ Được, tôi biết rồi.” Tần Tô cau mày, khi sắp tắt điện thoại, lại tiếp tục. “ Tiểu Văn, giúp tôi tra hành trình của Dịch Tổng, sau đó gửi tin nhắn cho tôi.”
Kết nối vừa ngắt, cô đưa tay chỉnh lại gương chiếu hậu như ban đầu, đúng lúc nhìn thấy bạn thân ngồi ở ghế phụ, đang cúi đầu cắt móng tay trên giấy, không kìm được nhắc nhở, “ Cậu cẩn thận chút, đừng để lại móng tay trên xe mình!”
“ Dịch Giang Nam? Woa, tên hay quá! Có phải là đại soái ca không?” Lộ Tích Quân nghe hết cuộc điện thoại của cô, khoa trương nói.
“ Đúng, nhiều tiền lại đĩnh đạc, đáng tiếc cậu không có cơ hội!”
“ Ai nói chứ, không chừng mình sắp có cơ hội rồi!”
Nghe xong, Tần Tô từ trong mũi bật ra nụ cười phì, không cho là đúng mà cũng chẳng cho là sai.
“ Anh ấy.....sắp đính hôn rồi.” biểu cảm trên mặt Lộ Tích Quân tối lại, giọng nói nhẹ bẫng.
Tần Tô sững người, biểu cảm cũng trầm xuống, im lặng hồi lâu.
Mãi một lúc sau, cô mới nghiêm túc mở lời, “ Tiểu Quân, tranh thủ cơ hội này, cậu cũng tìm người đối tốt với mình mà kết hôn đi, ổn định qua ngày.”
“ Tại sao lại là người đối tốt với mình, mà không phải là người mình thích?” Lộ Tích Quân hơi nghiêng mặt liền ngoảnh đầu lại, cau mày hỏi cô, cũng giống như là hỏi mình.
Tần Tô khẽ cười, giọng nói giống như phát ra tư đáy lòng, “ Như thế quá mệt, cũng quá khổ.”
Tư Đồ Thận nghiêng đầu, đúng lúc gặp phải ánh mắt mang theo ý cười của cô, dường như có một bàn tay nhỏ bé, gãi vào đúng chỗ mà anh sợ ngứa nhất.
“ Ha.” Anh phụt cười, dường như cười vì cô không biết tự lượng sức.
“ Cô đã đến rồi, thì tôi về công ty trước đây.”
“ Vâng.”Tần Tô rất thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi.
Tư Đồ Thận cũng không nói gì nhièu, quay người đi ra phía cửa công trường, chưa đến bao lâu anh đã đến bên xe, mở cửa ngồi vào trong.
Khi khởi động xe, ngước mắt ngẩng đầu, qua tấm kính chắn gió thủy tinh nhìn cảnh tượng công trường phía trước.
Người phụ nữ đã bắt tay vào công việc, trên tay cầm bản vẽ cuộn tròn, đi đến chỗ nào cũng đều dừng lại dặn dò vài câu. So với bước chân vững vàng nhanh nhẹn lúc bình thường, động tác hôm nay tương đối chậm chạp.
Ánh mắt lướt từ trên khuôn mặt đó xuống, dừng ở lòng bàn tay phải của cô.
Khi vừa rời đi, có khoảnh khắc, câu nói muốn nhắc cô “ chú ý sức khỏe, để ý khéo bị thương” suýt chút nữa buột miệng mà bật ra, thật sự chỉ thiếu một chút.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tư Đồ Thận lại lần nữa cảm thấy rất vui.
Tại vì quan tâm như thế, quả thật không phù hợp giữa bọn họ, hoặc chính xác mà nói, không hợp với anh và cô.
Những gì anh đã từng làm với anh, anh trước nay không có cách nào giải thích.
Ngày tháng ba, ấm áp.
Cửa bệnh viện, q7 màu trắng dừng ở đó.
Tần Tô vừa từ bên trong cắt chỉ xong đang ngồi ở ghế lái xe, quay chiếc gương chiếu hậu về phía mình, tìm một sợi dây buộc tóc lại, hai ba cái đã thành chiếc đuôi ngựa.
Tai đeo tai nghe màu xanh, bên trong có trợ lý đang báo cáo công việc, cô nghe, thi thoảng trả lời một câu.
“ Đúng rồi, Dịch Giang Nam bên đó có tin tức gì không?” Nhớ lại dự án hợp tác với Dịch Thị, Tần Tô hỏi.
“ Không có, trước đó tôi đã gọi mấy lần điện thoại, nhưng đều nói Dịch Tổng không có thời gian.” Nữ trợ lý ở đầu dây bên kia điện thoại kính cẩn nói.
“ Được, tôi biết rồi.” Tần Tô cau mày, khi sắp tắt điện thoại, lại tiếp tục. “ Tiểu Văn, giúp tôi tra hành trình của Dịch Tổng, sau đó gửi tin nhắn cho tôi.”
Kết nối vừa ngắt, cô đưa tay chỉnh lại gương chiếu hậu như ban đầu, đúng lúc nhìn thấy bạn thân ngồi ở ghế phụ, đang cúi đầu cắt móng tay trên giấy, không kìm được nhắc nhở, “ Cậu cẩn thận chút, đừng để lại móng tay trên xe mình!”
“ Dịch Giang Nam? Woa, tên hay quá! Có phải là đại soái ca không?” Lộ Tích Quân nghe hết cuộc điện thoại của cô, khoa trương nói.
“ Đúng, nhiều tiền lại đĩnh đạc, đáng tiếc cậu không có cơ hội!”
“ Ai nói chứ, không chừng mình sắp có cơ hội rồi!”
Nghe xong, Tần Tô từ trong mũi bật ra nụ cười phì, không cho là đúng mà cũng chẳng cho là sai.
“ Anh ấy.....sắp đính hôn rồi.” biểu cảm trên mặt Lộ Tích Quân tối lại, giọng nói nhẹ bẫng.
Tần Tô sững người, biểu cảm cũng trầm xuống, im lặng hồi lâu.
Mãi một lúc sau, cô mới nghiêm túc mở lời, “ Tiểu Quân, tranh thủ cơ hội này, cậu cũng tìm người đối tốt với mình mà kết hôn đi, ổn định qua ngày.”
“ Tại sao lại là người đối tốt với mình, mà không phải là người mình thích?” Lộ Tích Quân hơi nghiêng mặt liền ngoảnh đầu lại, cau mày hỏi cô, cũng giống như là hỏi mình.
Tần Tô khẽ cười, giọng nói giống như phát ra tư đáy lòng, “ Như thế quá mệt, cũng quá khổ.”