CHƯƠNG 53: TÂM TRẠNG CỰC TỐT
Đi dép bước lên xuống lầu hai lần để rót nước, cuối cùng cũng gặp cậu bé trong tay ôm lấy đồ chơi “tùng tùng tùng” chơi trong phòng khách.
Nhìn thấy cậu bé ôm đồ chơi cất vào trong hộp, lúc đi qua, Tư Đồ Thận hé miệng hỏi, “sao thế, không thích những đồ chơi này à?”
“Không ạ!” Cậu bé lắc đầu, từ từ giải thích, “mẹ nói, đi ra ngoài tham gia hoạt động ngoài trời, không được mang theo đồ chơi, chỉ được mang theo quần áo để thay!”
“Hoạt động ngoài trời?” Tư Đồ Thận nhíu mày, tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng, là hoạt động ngoài trời của gia đình! Năm ngoái ở trường mẫu giáo cũng có, là ông bà ngoại và mẹ đưa con đi đấy!” Cậu bé gật đầu.
“Thế còn lần này.” Anh tiến lại gần tay cầm cốc nước hỏi.
“Dạ… …con không biết, ông bà ngoài không được khỏe, có thể sẽ đi cùng chú Khưu.”
Khưu Cảnh Diệp?
Tư Đồ Thận bĩu môi, không có thiện cảm.
Hai người gặp nhau hai lần, Khưu Cảnh Diệp là một người kỳ lạ, nhưng cũng có lúc tỏ ra rất chính trực thẳng thắn.
Nói xong, nét mặt cậu bé tỏ ra không được hào hứng cho lắm, tiếp tục phụng phịu nói, “ nhưng con cũng không thích chú Khưu đi cùng, vì chú ấy mỗi lần đi đều chỉ muốn nói chuyện với mẹ, không quan tâm gì đến con cả. Nếu được, con rất muốn chú Dịch mới quen đó đi cùng với con… …”
“Chú Dịch?” nghe xong, Tư Đồ Thận cau mày hỏi.
Bỗng nhiên một số cảnh tượng tình tứ trong đầu anh hiện ra, không ngờ rằng Dịch Giang Nam cũng đã tiếp cận với con trai của anh… … chiếc cốc trong tay được cầm chặt hơn.
“Vâng!” cậu bé vui vẻ gật đầu, sau đó hồ hởi giới thiệu, “chú Dịch rất tốt, lần trước đi ăn lẩu cùng với chú ấy, chú ấy luôn giúp con lau bát đũa các thứ, lại còn tặng con một tập thơ Đường rất đẹp!”
Cậu bé không hiểu sâu như người lớn, ai đối tốt với nó, nó sẽ thích người đó. Vì thế, sự quan tâm và chăm sóc của Dịch Giang Nam, đã tạo được ấn tượng rất tốt đối với tiểu Châu Châu.
Nghe cậu bé nói thế, người đàn ông càng bực tức cau có hơn, cảm giác như có một vật gì đó đang đâm thẳng vào trong bụng anh.
Tiếp tục nói, biểu cảm của Tư Đồ Thận có chút phức tạp, “con đều rất thích các chú ấy chứ?”
“Vâng!” cậu bé gật đầu, đôi mắt chớp chớp, nghiêng nghiêng đầu tiếp tục nói, “Nhưng mà----Con vẫn thích nhất là bố! Nhưng mẹ nói, bố rất bận, không thể nào đi chơi cùng chúng ta được.”
Chú Dịch thì nhẹ nhàng quan tâm, chú Khưu tuy chỉ muốn tiếp cận mẹ, nhưng về cơ bản vẫn rất tốt với cậu bé, vì thế tiểu Châu Châu đều rất thích bọn họ. Nhưng người cậu thích nhất thích nhất, đương nhiên vẫn là bố cậu, đó là điều luôn luôn tồn tại, mà không ai có thể thay đổi được.
Lời của con trai, khiến cho mọi u ám trước mắt của Tư Đồ Thận như tan biến đi hết.
“Tuần sau à.” Anh đưa tay lên trán, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn thấy sự chờ đợi trong ánh mắt của con trai, thế là anh chầm chậm nói, “hình như lúc đó cũng đúng lúc bố không bận gì cả, rất rảnh.”
“Thế ạ? Thế ạ thế ạ?” Cậu bé vui sướng nhảy nhót nói, “vậy bố sẽ đi cùng con và mẹ nhé, được không bố được không? Oh yeah, con vui lắm, con vui lắm lắm lắm----quá vui!”
Cậu bé vui mừng nhảy nhót “peng peng peng” trên nền nhà, Tư Đồ Thận đưa cốc nước trong tay lên miệng, từ từ uống.
Nước từ từ trôi qua cổ họng, chậm chậm chảy vào trong bụng, khe khẽ phát ra hai tiếng “ực ực”, anh cảm thấy tâm trạng của mình đang rất tốt.
Đi dép bước lên xuống lầu hai lần để rót nước, cuối cùng cũng gặp cậu bé trong tay ôm lấy đồ chơi “tùng tùng tùng” chơi trong phòng khách.
Nhìn thấy cậu bé ôm đồ chơi cất vào trong hộp, lúc đi qua, Tư Đồ Thận hé miệng hỏi, “sao thế, không thích những đồ chơi này à?”
“Không ạ!” Cậu bé lắc đầu, từ từ giải thích, “mẹ nói, đi ra ngoài tham gia hoạt động ngoài trời, không được mang theo đồ chơi, chỉ được mang theo quần áo để thay!”
“Hoạt động ngoài trời?” Tư Đồ Thận nhíu mày, tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng, là hoạt động ngoài trời của gia đình! Năm ngoái ở trường mẫu giáo cũng có, là ông bà ngoại và mẹ đưa con đi đấy!” Cậu bé gật đầu.
“Thế còn lần này.” Anh tiến lại gần tay cầm cốc nước hỏi.
“Dạ… …con không biết, ông bà ngoài không được khỏe, có thể sẽ đi cùng chú Khưu.”
Khưu Cảnh Diệp?
Tư Đồ Thận bĩu môi, không có thiện cảm.
Hai người gặp nhau hai lần, Khưu Cảnh Diệp là một người kỳ lạ, nhưng cũng có lúc tỏ ra rất chính trực thẳng thắn.
Nói xong, nét mặt cậu bé tỏ ra không được hào hứng cho lắm, tiếp tục phụng phịu nói, “ nhưng con cũng không thích chú Khưu đi cùng, vì chú ấy mỗi lần đi đều chỉ muốn nói chuyện với mẹ, không quan tâm gì đến con cả. Nếu được, con rất muốn chú Dịch mới quen đó đi cùng với con… …”
“Chú Dịch?” nghe xong, Tư Đồ Thận cau mày hỏi.
Bỗng nhiên một số cảnh tượng tình tứ trong đầu anh hiện ra, không ngờ rằng Dịch Giang Nam cũng đã tiếp cận với con trai của anh… … chiếc cốc trong tay được cầm chặt hơn.
“Vâng!” cậu bé vui vẻ gật đầu, sau đó hồ hởi giới thiệu, “chú Dịch rất tốt, lần trước đi ăn lẩu cùng với chú ấy, chú ấy luôn giúp con lau bát đũa các thứ, lại còn tặng con một tập thơ Đường rất đẹp!”
Cậu bé không hiểu sâu như người lớn, ai đối tốt với nó, nó sẽ thích người đó. Vì thế, sự quan tâm và chăm sóc của Dịch Giang Nam, đã tạo được ấn tượng rất tốt đối với tiểu Châu Châu.
Nghe cậu bé nói thế, người đàn ông càng bực tức cau có hơn, cảm giác như có một vật gì đó đang đâm thẳng vào trong bụng anh.
Tiếp tục nói, biểu cảm của Tư Đồ Thận có chút phức tạp, “con đều rất thích các chú ấy chứ?”
“Vâng!” cậu bé gật đầu, đôi mắt chớp chớp, nghiêng nghiêng đầu tiếp tục nói, “Nhưng mà----Con vẫn thích nhất là bố! Nhưng mẹ nói, bố rất bận, không thể nào đi chơi cùng chúng ta được.”
Chú Dịch thì nhẹ nhàng quan tâm, chú Khưu tuy chỉ muốn tiếp cận mẹ, nhưng về cơ bản vẫn rất tốt với cậu bé, vì thế tiểu Châu Châu đều rất thích bọn họ. Nhưng người cậu thích nhất thích nhất, đương nhiên vẫn là bố cậu, đó là điều luôn luôn tồn tại, mà không ai có thể thay đổi được.
Lời của con trai, khiến cho mọi u ám trước mắt của Tư Đồ Thận như tan biến đi hết.
“Tuần sau à.” Anh đưa tay lên trán, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn thấy sự chờ đợi trong ánh mắt của con trai, thế là anh chầm chậm nói, “hình như lúc đó cũng đúng lúc bố không bận gì cả, rất rảnh.”
“Thế ạ? Thế ạ thế ạ?” Cậu bé vui sướng nhảy nhót nói, “vậy bố sẽ đi cùng con và mẹ nhé, được không bố được không? Oh yeah, con vui lắm, con vui lắm lắm lắm----quá vui!”
Cậu bé vui mừng nhảy nhót “peng peng peng” trên nền nhà, Tư Đồ Thận đưa cốc nước trong tay lên miệng, từ từ uống.
Nước từ từ trôi qua cổ họng, chậm chậm chảy vào trong bụng, khe khẽ phát ra hai tiếng “ực ực”, anh cảm thấy tâm trạng của mình đang rất tốt.