Lý Phàm đặt tên cho con trai là Lý Duy Hi, ngụ ý cuộc đời của mình cũng vì "Thiến". Ngày thứ ba sau khi Quách Tuệ Thiến sinh con, cha mẹ Lý gia tới cửa. Thật ra thì ngay từ lúc cha mẹ Lý gia nghe nói chị mang thai, đã sớm hòa hoãn, chấp nhận Quách Tuệ Thiến làm con dâu Lý gia. Hôm nay, nghe con trai gọi điện thoại báo tin mừng nói Quách Tuệ Thiến sinh con trai giúp Lý gia kéo dài hương khói, hai ông bà thật cao hứng, xách đồ đến thăm con dâu đang ở cữ.
"Cha mẹ đã tới, mau vào đi ạ" Lý Phàm cao hứng đón cha mẹ vào nhà.
"Con làm gì mà bừa bộn thế này." Cha Lý nhìn quanh phòng ốc của con trai, phê bình, muốn giải tỏa lúng túng.
"Ông già này, nói cái gì vậy, đúng rồi, tiểu Thiến ở đâu?" Bà Lý lo lắng cho con dâu và cháu trai mình.
"Cô ấy đang ở trong phòng ngủ, cha mẹ tới là được rồi, còn cầm quà theo làm gì”, cứ làm như người ngoài vậy đó.
"Ai, mấy thứ cho phụ nữ ở cữ thôi, tiểu tử ngốc con nào biết những thứ này, mẹ còn phải nói xin lỗi con dâu của mẹ nữa.”, vì ban đầu đối đãi với chị như vậy.
"Mẹ ~ tiểu Thiến sẽ không để ý, đúng rồi, con đưa hai người đi gặp Hi Hi"
"Hi Hi, tên đầy đủ là gì?", cha Lý hỏi.
"Đại danh gọi Lý Duy Hi, nhũ danh là Hi Hi". Anh đẩy cửa phòng trẻ con ra, cả căn phòng là màu xa đầy sức sống, Tiểu Hi Hi đang bình yên ngủ trong cái võng nhỏ đung đưa giữa phòng.
Hai ông bà mừng rỡ tiến lên, nhìn cháu trai trắng nõn nà thì rất cao hứng.
"Ai u, cháu trai ngoan của ông", cha Lý vui đến nỗi không biết nói gì cho tốt.
"Lão già, nhỏ giọng một chút, không thấy cháu ngoan đang ngủ à", bà Lý giận trách nhìn thoáng qua bạn già, đảo mắt một cái lại cười với cháu trai bảo bối của mình.
"Ai, sao không để thằng bé ở cùng phòng với tiểu Thiến, thế này có cho bú được không?", mẹ Lý hỏi.
"Vẫn cho bú được ạ, ở phòng ngủ sợ quấy rầy tiểu Thiến ngủ". Anh cũng không thể nói cho cha mẹ là mình muốn uống sữa của vợ, không muốn vợ cho con bú được.
"Ha ha”, con trai đúng là rất thương vợ mà.
"Đúng rồi, bây giờ mẹ có thể vào thăm con dâu không?", bà cũng không quên mục đích của chuyến này.
"Được chứ ạ, không có gì bất tiện cả." Nói rồi anh đưa cha mẹ vào phòng ngủ.
"Thiến, em tỉnh chưa?" Anh đẩy cửa ra, thấy chị đang muốn ngồi dậy.
"Ân ~", người chị vẫn còn hơi mệt mỏi.
"Thiến, em nhìn xem ai tới này" Anh ngồi sau lưng chị, ôm chị vào lòng mình.
"Ân?" Là ai vậy.
"Tiểu Thiến", mẹ Lý ngại ngùng gọi chị.
"Bác trai, bác gái?" Không phải là nằm mơ sao, sao hai ông bà Lý gia lại ở đây.
"Thiến, sao còn gọi bác trai bác gái như vậy, em đã là vợ anh, còn sinh cho anh một đứa con rồi", anh như trừng phạt nhéo nhẹ một cái lên mặt chị.
"Ngô, đừng, đừng làm rộn". Lúc này chị mới nhớ ra mình đang rúc vào trong ngực anh ngay trước mặt ba mẹ, chị xấu hổ giãy dụa muốn đứng lên.
"Tiểu Thiến, xin lỗi con, vì lúc trước đã phản đối chuyện của con và Tiểu Phàm.", mẹ Lý ngồi ở bên giường, kéo tay của Quách Tuệ Thiến khẽ nói, mà nước mắt đã chảy dài.
"Bác, bác gái, bác, đừng khóc, con chưa từng giận hai bác mà." Chị rất hiểu hai ông bà, dù sao muốn tiếp nhận một người phụ nữ để tang chồng lại có con gái lớn như vậy là chuyện rất khó.
"Tiểu Thiến, chẳng lẽ con không muốn gọi một tiếng mẹ sao?"
"Mau đi, bà xã ~" Lý Phàm sờ soạng eo chị.
"Mẹ", chị thẹn thùng gọi mẹ Lý một tiếng."Ai, ngoan", bà từ ái vuốt ve mặt chị.
"Khụ", cha Lý phụ đang tìm cảm giác tồn tại.
"Cha ~" rồi chị quay qua cha Lý gọi một tiếng.
"Ừ", cha Lý khẽ đáp một tiếng.
Hai ông bà rất thành khẩn nói xin lỗi, Quách Tuệ Thiến biết rõ hai ông bà cũng chỉ thương con. Thế là, mẹ Lý truyền lại vòng ngọc của Lý gia truyền cho Quách Tuệ Thiến, chính thức thừa nhận chị là con dâu Lý gia. Sau đó, cha Lý về nhà trước, mẹ Lý chăm sóc chị mấy ngày mới về. Trước khi đi, dặn đi dặn lại Lý Phàm phải chăm sóc tốt cho con dâu của bà, muốn hai vợ chồng đưa con về thăm nhà một chút.
Sau khi tiễn mẹ về, Lý Phàm quay đầu lại nhìn ảnh gia đình treo trên tường, có cha mẹ, bà xã, con gái, còn có con trai nhỏ, khuôn mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ. Lý Phàm thư thái cười một tiếng, anh có lòng tin khiến cho những người anh yêu mỗi ngày đều hạnh phúc, vui vẻ.
"Cha mẹ đã tới, mau vào đi ạ" Lý Phàm cao hứng đón cha mẹ vào nhà.
"Con làm gì mà bừa bộn thế này." Cha Lý nhìn quanh phòng ốc của con trai, phê bình, muốn giải tỏa lúng túng.
"Ông già này, nói cái gì vậy, đúng rồi, tiểu Thiến ở đâu?" Bà Lý lo lắng cho con dâu và cháu trai mình.
"Cô ấy đang ở trong phòng ngủ, cha mẹ tới là được rồi, còn cầm quà theo làm gì”, cứ làm như người ngoài vậy đó.
"Ai, mấy thứ cho phụ nữ ở cữ thôi, tiểu tử ngốc con nào biết những thứ này, mẹ còn phải nói xin lỗi con dâu của mẹ nữa.”, vì ban đầu đối đãi với chị như vậy.
"Mẹ ~ tiểu Thiến sẽ không để ý, đúng rồi, con đưa hai người đi gặp Hi Hi"
"Hi Hi, tên đầy đủ là gì?", cha Lý hỏi.
"Đại danh gọi Lý Duy Hi, nhũ danh là Hi Hi". Anh đẩy cửa phòng trẻ con ra, cả căn phòng là màu xa đầy sức sống, Tiểu Hi Hi đang bình yên ngủ trong cái võng nhỏ đung đưa giữa phòng.
Hai ông bà mừng rỡ tiến lên, nhìn cháu trai trắng nõn nà thì rất cao hứng.
"Ai u, cháu trai ngoan của ông", cha Lý vui đến nỗi không biết nói gì cho tốt.
"Lão già, nhỏ giọng một chút, không thấy cháu ngoan đang ngủ à", bà Lý giận trách nhìn thoáng qua bạn già, đảo mắt một cái lại cười với cháu trai bảo bối của mình.
"Ai, sao không để thằng bé ở cùng phòng với tiểu Thiến, thế này có cho bú được không?", mẹ Lý hỏi.
"Vẫn cho bú được ạ, ở phòng ngủ sợ quấy rầy tiểu Thiến ngủ". Anh cũng không thể nói cho cha mẹ là mình muốn uống sữa của vợ, không muốn vợ cho con bú được.
"Ha ha”, con trai đúng là rất thương vợ mà.
"Đúng rồi, bây giờ mẹ có thể vào thăm con dâu không?", bà cũng không quên mục đích của chuyến này.
"Được chứ ạ, không có gì bất tiện cả." Nói rồi anh đưa cha mẹ vào phòng ngủ.
"Thiến, em tỉnh chưa?" Anh đẩy cửa ra, thấy chị đang muốn ngồi dậy.
"Ân ~", người chị vẫn còn hơi mệt mỏi.
"Thiến, em nhìn xem ai tới này" Anh ngồi sau lưng chị, ôm chị vào lòng mình.
"Ân?" Là ai vậy.
"Tiểu Thiến", mẹ Lý ngại ngùng gọi chị.
"Bác trai, bác gái?" Không phải là nằm mơ sao, sao hai ông bà Lý gia lại ở đây.
"Thiến, sao còn gọi bác trai bác gái như vậy, em đã là vợ anh, còn sinh cho anh một đứa con rồi", anh như trừng phạt nhéo nhẹ một cái lên mặt chị.
"Ngô, đừng, đừng làm rộn". Lúc này chị mới nhớ ra mình đang rúc vào trong ngực anh ngay trước mặt ba mẹ, chị xấu hổ giãy dụa muốn đứng lên.
"Tiểu Thiến, xin lỗi con, vì lúc trước đã phản đối chuyện của con và Tiểu Phàm.", mẹ Lý ngồi ở bên giường, kéo tay của Quách Tuệ Thiến khẽ nói, mà nước mắt đã chảy dài.
"Bác, bác gái, bác, đừng khóc, con chưa từng giận hai bác mà." Chị rất hiểu hai ông bà, dù sao muốn tiếp nhận một người phụ nữ để tang chồng lại có con gái lớn như vậy là chuyện rất khó.
"Tiểu Thiến, chẳng lẽ con không muốn gọi một tiếng mẹ sao?"
"Mau đi, bà xã ~" Lý Phàm sờ soạng eo chị.
"Mẹ", chị thẹn thùng gọi mẹ Lý một tiếng."Ai, ngoan", bà từ ái vuốt ve mặt chị.
"Khụ", cha Lý phụ đang tìm cảm giác tồn tại.
"Cha ~" rồi chị quay qua cha Lý gọi một tiếng.
"Ừ", cha Lý khẽ đáp một tiếng.
Hai ông bà rất thành khẩn nói xin lỗi, Quách Tuệ Thiến biết rõ hai ông bà cũng chỉ thương con. Thế là, mẹ Lý truyền lại vòng ngọc của Lý gia truyền cho Quách Tuệ Thiến, chính thức thừa nhận chị là con dâu Lý gia. Sau đó, cha Lý về nhà trước, mẹ Lý chăm sóc chị mấy ngày mới về. Trước khi đi, dặn đi dặn lại Lý Phàm phải chăm sóc tốt cho con dâu của bà, muốn hai vợ chồng đưa con về thăm nhà một chút.
Sau khi tiễn mẹ về, Lý Phàm quay đầu lại nhìn ảnh gia đình treo trên tường, có cha mẹ, bà xã, con gái, còn có con trai nhỏ, khuôn mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ. Lý Phàm thư thái cười một tiếng, anh có lòng tin khiến cho những người anh yêu mỗi ngày đều hạnh phúc, vui vẻ.