Quách Tuệ Thiến bị kích thich đột nhiên tỉnh lại. Đến khi thấy rõ tình hình trước mắt, chị cực kỳ khiếp sợ, không thể thốt lên một từ nào. Chị đang bị hai người đàn ông cưỡng gian, còn vị hôn phu đứng cạnh thờ ơ lạnh nhạt. Dù chị có ngu si hơn nữa cũng biết là Lý Lâm làm, anh ta đưa chị đến nơi này, để cho người ta đùa bỡn. Không được, chị không muốn, Lý Phàm, cậu ở đâu, cứu tôi, mau tới cứu tôi.
"Buông ra, các ngươi buông ra, không được", chị giãy dụa thật mạnh, thét chói tai, chị rất sợ.
"U, tỉnh rồi à? Tốt lắm, vậy thì nhìn xem chúng tôi làm cô thế nào". Hai tên đó không để ý đến sự kháng cự của chị, tiếp tục động tác.
" Lý Lâm, van xin anh, đừng đối xử với tôi như thế", chị cầu khẩn nhìn vị hôn phu của mình.
"Tuệ Thiến ngoan, em sẽ thích" Nói rồi anh ta sờ lên bắp chân bóng loáng của chị.
"Không, không được, các người, khốn kiếp. Lý Phàm, Lý Phàm, cậu ở đâu, cứu tôi, cứu tôi", Lý Phàm, mau tới cứu tôi.
Áo bra bị cắt, trên ngực truyền đến cảm giác ghê sợ. Hạ thân lạnh lẽo, chị biết, quần lót cũng bị bỏ đi rooif. Chẳng lẽ chị thật sự bị cưỡng gian thế này sao.
"Lý Phàm, Lý Phàm, cậu ở đâu, cứu tôi, cứu tôi".
"Lý Lâm, cô ta là vị hôn thê của cậu, tiểu huyệt của cô ta phải để cho cậu thưởng thức trước chứ", tên A nói. Lý Lâm cởi quần ra, đang muốn đem nhục côn xấu xí cắm vào trong hoa huy*t của chị, thì cửa phòng bị đạp ra.
Là Lý Phàm, anh ở bên ngoài tìm kiếm qua lại, lúc đến bên này, vừa lúc nghe thấy chị khóc gọi tên mình, không kịp nghĩ nhiều đạp cửa phòng ra.
Lý Phàm hiển nhiên cũng không nghĩ tới bên trong lại là cảnh tượng như thế, người phụ nữ anh yêu trần truồng, bị trói chặt ở trên giường, bị ba tên đàn ông đùa bỡn.
Hai mắt anh đỏ sọc, vọt tới bên giường, một cước đạp ngã Lý Lâm đang định tiến vào.
"Lý Phàm, là cậu sao", cậu ấy thật sự tới cứu mình rồi, Lý Phàm, chị chảy nước mắt lẩm bẩm gọi tên anh.
Bên này, Lý Phàm đánh đến đỏ mắt, mặc dù đối với phương là ba tên đàn ông cường tráng, nhưng Lý Phàm cũng không phải dạng vừa, anh từng là quán quân quyền anh những năm cấp ba.
Mới đánh mấy cú, đã khiến ba tên kia gục trên mặt đất. Đang muốn tiếp tục, anh lại nghe thấy chị gọi tên mình, thế là vội vàng đi tới bên giường.
Nhìn những dấu hôn xanh tím đầy người chị, anh đau lòng tột cùng, cởi dây trói cho chị, xé chăn bông, ôm chị vào trong ngực."Ngoan, có tôi ở đây, có tôi ở đây, không sợ, không sợ".
Trong lúc bận an ủi chị, ba tên kia vội chạy ra ngoài, con ngươi Lý Phàm tối sầm lại, đã biết chủ mưu là Lý Lâm, xem mấy người còn có thể chạy được bao xa, thù này, anh nhất định sẽ báo.
"Lý Phàm, Lý Phàm", chị nằm gọn trong ngực anh, gọi tên anh.
"Vâng, tôi ở đây, Lý Phàm ở đây, không sợ, sẽ không còn ai ức hiếp chị nữa", anh thương tiếc hôn lên trán chị.
Nghĩ đến suýt chút nữa đã bị ba người gian dâm, rồi lại nhìn người đàn ông ở trước mắt, cuối cùng chị cũng bật khóc thành tiếng."Ô ô, Lý Phàm, tôi rất sợ, tôi rất sợ", thiếu chút nữa, thiếu chút nữa."Ngoan, bảo bối, không sợ, không sợ, Lý Phàm ở đây rồi."
Suốt cả đêm, Lý Phàm vẫn ôm Quách Tuệ Thiến, vừa hôn chị, vừa an ủi.
"Buông ra, các ngươi buông ra, không được", chị giãy dụa thật mạnh, thét chói tai, chị rất sợ.
"U, tỉnh rồi à? Tốt lắm, vậy thì nhìn xem chúng tôi làm cô thế nào". Hai tên đó không để ý đến sự kháng cự của chị, tiếp tục động tác.
" Lý Lâm, van xin anh, đừng đối xử với tôi như thế", chị cầu khẩn nhìn vị hôn phu của mình.
"Tuệ Thiến ngoan, em sẽ thích" Nói rồi anh ta sờ lên bắp chân bóng loáng của chị.
"Không, không được, các người, khốn kiếp. Lý Phàm, Lý Phàm, cậu ở đâu, cứu tôi, cứu tôi", Lý Phàm, mau tới cứu tôi.
Áo bra bị cắt, trên ngực truyền đến cảm giác ghê sợ. Hạ thân lạnh lẽo, chị biết, quần lót cũng bị bỏ đi rooif. Chẳng lẽ chị thật sự bị cưỡng gian thế này sao.
"Lý Phàm, Lý Phàm, cậu ở đâu, cứu tôi, cứu tôi".
"Lý Lâm, cô ta là vị hôn thê của cậu, tiểu huyệt của cô ta phải để cho cậu thưởng thức trước chứ", tên A nói. Lý Lâm cởi quần ra, đang muốn đem nhục côn xấu xí cắm vào trong hoa huy*t của chị, thì cửa phòng bị đạp ra.
Là Lý Phàm, anh ở bên ngoài tìm kiếm qua lại, lúc đến bên này, vừa lúc nghe thấy chị khóc gọi tên mình, không kịp nghĩ nhiều đạp cửa phòng ra.
Lý Phàm hiển nhiên cũng không nghĩ tới bên trong lại là cảnh tượng như thế, người phụ nữ anh yêu trần truồng, bị trói chặt ở trên giường, bị ba tên đàn ông đùa bỡn.
Hai mắt anh đỏ sọc, vọt tới bên giường, một cước đạp ngã Lý Lâm đang định tiến vào.
"Lý Phàm, là cậu sao", cậu ấy thật sự tới cứu mình rồi, Lý Phàm, chị chảy nước mắt lẩm bẩm gọi tên anh.
Bên này, Lý Phàm đánh đến đỏ mắt, mặc dù đối với phương là ba tên đàn ông cường tráng, nhưng Lý Phàm cũng không phải dạng vừa, anh từng là quán quân quyền anh những năm cấp ba.
Mới đánh mấy cú, đã khiến ba tên kia gục trên mặt đất. Đang muốn tiếp tục, anh lại nghe thấy chị gọi tên mình, thế là vội vàng đi tới bên giường.
Nhìn những dấu hôn xanh tím đầy người chị, anh đau lòng tột cùng, cởi dây trói cho chị, xé chăn bông, ôm chị vào trong ngực."Ngoan, có tôi ở đây, có tôi ở đây, không sợ, không sợ".
Trong lúc bận an ủi chị, ba tên kia vội chạy ra ngoài, con ngươi Lý Phàm tối sầm lại, đã biết chủ mưu là Lý Lâm, xem mấy người còn có thể chạy được bao xa, thù này, anh nhất định sẽ báo.
"Lý Phàm, Lý Phàm", chị nằm gọn trong ngực anh, gọi tên anh.
"Vâng, tôi ở đây, Lý Phàm ở đây, không sợ, sẽ không còn ai ức hiếp chị nữa", anh thương tiếc hôn lên trán chị.
Nghĩ đến suýt chút nữa đã bị ba người gian dâm, rồi lại nhìn người đàn ông ở trước mắt, cuối cùng chị cũng bật khóc thành tiếng."Ô ô, Lý Phàm, tôi rất sợ, tôi rất sợ", thiếu chút nữa, thiếu chút nữa."Ngoan, bảo bối, không sợ, không sợ, Lý Phàm ở đây rồi."
Suốt cả đêm, Lý Phàm vẫn ôm Quách Tuệ Thiến, vừa hôn chị, vừa an ủi.