Chương
Làm thế nào bây giờ? Nếu như người phụ nữ đó thật sự xảy ra chuyện, Phạm Nhật Minh… nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cô ta nên làm thế nào bây giờ?
Bất giác, một cái tên hiện ra trong đầu Hà Thanh.
Trung Huy.
Cô ta không thể nhớ ra lần cuối cùng gặp anh ta là khi nào.
Hà Thanh cố nhớ lại một hồi, lúc này mới có chút ký ức.
Có lẽ là vào lúc trước khi cô ta còn chưa kết hôn. Lúc đó vẫn còn chưa biết rõ mặt mũi của Phạm Hoàng Anh là như thế nào, cũng chính là khi cô ta sắp sửa rơi vào nanh vuốt ma quỷ của Phạm Hoàng Anh, Trung Huy đã nhắc nhở cô.
Thế nhưng cô ta lại không nghe theo, một mực đòi gả vào nhà họ Phạm, kết quả là bây giờ, người người đều chán ghét, đến ngay chính cả bản thân cô ta cũng bắt đầu chán ghét chính bản thân mình.
Duy chỉ có người đàn ông đó mới thật sự quan tâm cô ta, nếu không, lúc đó anh ta đã không nhắc nhở cô ta như vậy.
Thế nhưng cô ta lại chán ghét thân phận thấp kém của anh, không nghe lời của anh, thậm chí còn nói ra những lời chế nhạo anh.
Hà Thanh càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi và hối hận.
Nhưng cùng lúc đó, một ngọn lửa lại một lần nữa bùng cháy lên trong lòng cô.
Người đàn ông đó lại chính là người bên cạnh Phạm Nhật Minh, nếu như anh ta giúp cô đi cầu xin thì Phạm Nhật Minh, liệu có bỏ qua cho cô ta hay không?
Nếu như bây giờ cô ta lại một lần nữa biểu lộ tình cảm với Trung Huy, vậy thì, anh ta có chấp nhận cô hay không?
Hà Thanh trong lòng ôm hi vọng, thậm chí, hi vọng đó càng lúc càng mãnh liệt hơn bao giờ.
Vì vậy, Hà Thanh rút điện thoại ra, gọi cho Trung Huy.
Phải qua một lúc lâu, bên kia điện thoại mới được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?”
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ mệt mỏi.
“Tôi là… Hà Thanh.”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát mới lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Hà Thanh nghe giọng người đàn ông có chút lãnh đạm, cảm thấy lòng mình có chút lạnh lẽo.
Tuy nhiên cô ta vẫn tự cổ vũ cho mình, tiếp tục nói: “Tôi… có chút chuyện muốn nhờ anh, anh có thể cầu xin Phạm Nhật Minh giúp tôi một chuyện được không?”
“Tại sao?”
“Tôi… tôi đã nhốt Nguyễn Khánh Linh trong kho lạnh, nhưng tôi không hề có ác ý, tôi chẳng qua chỉ là muốn dọa cô ta một chút mà thôi…”
Hà Thanh còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trung Huy nhạt giọng ngắt lời: “Xin lỗi, cô Hà Thanh, tôi không giúp được.”
“…Trung Huy.”
Nghe đến đây, trái tim Hà Thanh có chút chùng xuống.