Chương
“Cậu… cậu nói gì cơ?”, cô đỏ mặt nói.
Lăng Huyền biết rằng cô gái này rất dễ tự ái, cũng không tiếp tục đùa giỡn.
Ba người họ nói chuyện phiếm một hồi, có điều, đang nói chuyện, Lăng Huyền vỗ mạnh vào đùi của Trần Hữu Nghị ngồi bên cạnh, chửi: “Cái người tên là Hà Thanh, thật sự chẳng phải là loại tốt đẹp gì đâu! Vậy mà lại độc ác đến như vậy, cũng may là cậu không sao, nếu như thật sự cậu xảy ra chuyện gì, không chỉ Phạm Nhật Minh không bỏ qua cho cô ta, đến tớ cũng sẽ nhất định không để cho cô ta được yên đâu!” Trần Hữu Nghị vô duyên vô cớ bị một người phụ nữ đập một cái, hơn nữa lại còn đang tức giận Hà Thanh nên sức lực của Lăng Huyền không hề nhỏ, tuy rằng không đến mức đau lắm nhưng Trần Hữu Nghị vẫn có chút nuông chiều nắm tay của Lăng Huyền, để tránh việc cô ấy lại vô tình kích động lỡ tay làm bị thương.
Nghe thấy Lăng Huyền nhắc lại chuyện này, ký ức của Nguyễn Khánh Linh lại từng chút từng chút quay lại. Thật ra, lúc ấy, Nguyễn Khánh Linh bị Hà Thanh lừa vào phòng kho lạnh, sau đó cô liền bị nhốt lại ở bên trong, không lâu liền ngất đi, sau đó khi cô vừa tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi, do đó, rốt cuộc sự việc là như thế nào?
Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Mọi người có biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó Phạm Nhật Minh vẫn không quay lại, lúc tớ đợi Phạm Nhật Minh quay lại thì liền bị Hà Thanh gọi đi vào kho lạnh rồi.”
Lăng Huyền khi nghe thấy cô gái ngốc này lại có thể không biết bản thân mình bị hại như thế nào, vừa cảm thấy vô cùng đau lòng, vừa tức giận, liền nói cặn kẽ, chi tiết mọi chuyện xảy ra cho cô nghe.
“Thực ra, buổi sáng hôm đó Phạm Nhật Minh có gọi điện thoại đến, chỉ có điều là không gọi được cho cậu mà thôi, nhưng khi Phạm Nhật Minh ra khỏi nhà đã dặn dò với người giúp việc trong nhà, kết quả là Hà Thanh, người phụ nữ ác độc đó sớm đã lên kế hoạch cả rồi, cô ta cố ý không cho bọn họ nói lại cho cậu biết, để cậu lo lắng.”
“Sau đó, vào tối hôm đó, cô ta lại lừa cậu đi vào trong kho lạnh, để cô ta thay cậu đến….”
Vừa mới nói đến đây, giọng nói của Lăng Huyền đột ngột dừng lại, bởi vì tay của Lăng Huyền ngay lúc này đã bị Trần Hữu Nghị siết chặt.
Ngay từ lúc đầu Lăng Huyền đã cảm thấy vô cùng kì lạ, người đàn ông này lại véo mình vô duyên vô cớ như vậy, nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt đầy ám chỉ điều gì đó của Trần Hữu Nghị, Lăng Huyền ngay lập tức hoàn hồn, ngay lập tức im bặt.
Có điều, những lời mà Lăng Huyền vừa nói nửa chừng đã dừng lại đã thu hút sự chú ý của Nguyễn Khánh Linh. Hơn thế nữa việc Lăng Huyền nói nửa chừng lại dừng lại không nói tiếp, nhìn thấy phản ứng đó của người bạn thân càng làm khơi gợi lên sự nghi hoặc và tò mò của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh thuận miệng hỏi: “Cô ta thay tớ làm gì?”
“…Chỉ là, không có việc gì cả…” Lăng Huyền có chút khác thường, cách nói chuyện cũng trở nên lí nha lí nhí. Còn đâu dáng vẻ căm phẫn vừa mới đây chứ? Cô ấy lại còn lén lén lút lút liếc nhìn Trần Hữu Nghị, ý muốn Trần Hữu Nghị giúp cô giải vây.
Trần Hữu Nghị vừa buồn cười lại vừa bất lực, cô nhóc này cứ luôn hùng hùng hổ hổ như vậy, thật sự là rất khó để kiểm soát cái miệng của mình. Do vậy anh tiếp lời Nguyễn Khánh Linh, nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chỉ là Hà Thanh muốn giả cô để lừa Sở Mộ Phàm đến xem, nhưng lại bị Phạm Nhật Minh nhanh chóng bắt thóp.”
Nếu như đổi thành chuyện khác, Nguyễn Khánh Linh có thể sẽ không có đầu óc sáng suốt như vậy, cũng chính là sẽ để mọi chuyện cứ qua loa.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Phạm Nhật Minh, hơn nữa lại còn là chuyện liên quan đến Hà Thanh và Phạm Nhật Minh, tâm trí Nguyễn Khánh Linh sẽ vô cùng nhanh nhạy, sáng suốt.
Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức nắm được trọng điểm nói: “Lừa thế nào?”, nụ cười trên gương mặt cô dường như thu lại, ánh mắt của cô chăm chú nhìn Trần Hữu Nghị, như thể không hỏi ra được câu trả lời thì cô sẽ không bỏ cuộc vậy.