Chương
Ngoài quyển trên tay cô ra, lúc này, trên giường cô rải rác những quyển sách nhìn thì có vẻ bình thường.
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt của Phạm Nhật Minh rơi trên những quyển sách đó, cô liền nhịn không được bắt đầu căng thẳng.
Cô vốn dĩ đã không giỏi ngụy trang, cũng không giỏi nói dối, sự lo lắng và ngại ngùng trên mặt cô đã lọt vào trong ánh mắt anh.
“Đang xem gì vậy?”
Phạm Nhật Minh liếc một cái thì đã nhìn ra tâm tư của cô, anh có thể chắc chắn, là sách mà cô xem có vấn đề, nhưng anh lại không vội vàng lật những quyển sách đó ra xem, thay vào đó cong môi rồi chậm rãi hỏi cô.
Phạm Nhật Minh cởi áo khoác rồi treo lên, chậm rãi đến bên giường cô ngồi xuống, ngón tay thon dài của anh đã đặt trên bìa của một trong những quyển trong đó.
Nhịp tim của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đập nhanh lên, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào tay anh, trong lòng khấn vái vô số lần.
Tuyệt đối không được cầm lên xem! Tuyệt đối không được cầm lên xem a!
Có điều, trên mặt cô vẫn giả vờ bình tĩnh, kiềm chế cảm xúc trong lòng, giả vờ tự nhiên nói: “Chỉ là tùy tiện xem một chút sách cổ… anh đừng có xem!”
Nguyễn Khánh Linh mới nói được một nửa, kết quả anh liền lập tức cầm quyển sách lên, giả vờ như muốn lật ra.
Đúng như dự đoán, cô trong phút chốc cứ như sắp nhảy xuống giường.
Phạm Nhật Minh không ngờ tới nha đầu này lại phản ứng dữ dội đến vậy, anh đối với nội dung trong sách càng lúc càng hiếu kỳ, có điều, anh lại không có tiếp tục lật sách ra.
Chỉ cười nhẹ rồi nhìn người phụ nữ kế bên.
Anh biết, không mất bao lâu nữa thì nha đầu này sẽ tự giác nói ra.
Quả nhiên, Nguyễn Khánh Linh không chịu được anh hù dọa như vậy, cô dứt khoát lấy lại sách từ trong tay anh, sau đó nhanh chóng đem những cuốn sách rải rác khác sắp xếp lại, rồi giấu sau lưng mình.
Trong quá trình cô làm những thứ này, Phạm Nhật Minh bình thản mà ngồi ở một bên, theo dõi hành động của cô.
Đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh đều đã giấu hết sách ra sau lưng rồi, cô ít nhiều gì cũng có chút nản lòng và bất lực.
Dù gì cũng đã để cho Phạm Nhật Minh thấy rồi, cho dù cô có nói dối lừa anh, anh chắc chắn cũng sẽ không tin.
Thế là do dự một hồi, cô bèn chủ động mở miệng nói: “Những quyển sách mà em đang xem.. thật ra đối với việc đó, có sự giúp đỡ…”
“Hơ hơ hơ…”
Mặc dù trong lòng Phạm Nhật Minh đã có sự chuẩn bị, nhưng sau khi nghe được lời cô nói, anh vẫn kinh ngạc mà phải dùng vài tiếng ho khan để che dấu sự mất tự nhiên của mình.
Người phụ nữ này… đang nghĩ gì vậy?
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh lúng túng, cô cũng lúng túng theo, hai má ửng hồng lên, tai cũng đỏ ửng theo.
Cô vội vàng giải thích nói: “Anh đừng có nghĩ bậy, chính là, tối hôm qua anh nói em không chủ động ở chuyện đó, cho nên, em mới muốn…”
“…”