Chương
Một lát sau, có một người đi tới cạnh Phạm Nhật Minh, không biết anh ta nói gì với anh mà anh bèn buông Nguyễn Khánh Linh ra rồi dặn dò cô: “Anh có chút việc phải đi một lúc, em ngoan ngoãn đứng ở đây nhé, không được đi lung tung, chờ anh quay lại, biết chưa?”
“Biết rồi, anh đi đi.”
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, cô rất nghe theo lời dặn dò của anh, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhìn ngắm xung quanh, không hề xê dịch một bước.
Đột nhiên, dường như cô chợt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nguyễn Khánh Linh biến sắc, cô vội vàng nhìn về phía đó một lần nữa, muốn nhìn kỹ hơn.
Giống quá, dáng vẻ đó thật sự quá quen thuộc…
Trái tim Nguyễn Khánh Linh đập thình thịch, trong lúc nhất thời cô đã quẳng lời dặn dò của Phạm Nhật Minh ra sau đầu, cô rời khỏi chỗ và đi theo người kia.
Cảm giác quen thuộc càng ngày càng bao trùm lấy cô.
Nguyễn Khánh Linh thậm chí kích động tới mức hai tay run lên.
Đó là người mà cô đang nghĩ tới đấy sao?
Cô bám sát theo người kia, căng thẳng siết chặt tay, đã mấy lần cô muốn mở miệng gọi tên người đó, nhưng cuối cùng vì lo sợ càng hy vọng sẽ càng thất vọng nên cô bèn giấu kỹ cái tên đó vào trong lòng, chần chừ không lên tiếng.
Nhưng, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà tăng tốc lên đuổi theo người kia, ngay lúc cô cảm thấy mình sắp đuổi kịp người đó rồi thì đột nhiên, cổ tay của cô bị một người nắm lấy.
Cô bị giữ lại tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng lưng người kia càng ngày càng cách xa mình.
Nguyễn Khánh Linh cuống lên, cô thậm chí còn không quay đầu lại xem ai đang giữ mình, tâm trí của cô đã đặt hết lên trên người kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó.
Nhưng suy nghĩ của cô lập tức được một giọng nói trầm thấp kéo về.
“Em đang nhìn ai thế?”
Là Phạm Nhật Minh.
Lúc anh quay lại lại không thấy Nguyễn Khánh Linh đâu, anh cảm thấy rất lo lắng, trước đây cô rất nghe lời anh, anh bảo cô đứng chờ thì cô sẽ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ anh, cô chưa bao giờ tự tiện rời đi như bây giờ.
Ban đầu anh còn tưởng là cô gặp nguy hiểm gì, thế là bèn nhìn khắp xung quanh, cũng may mà cô đứng ở một chỗ rất dễ thấy, anh vừa mới liếc mắt đã thấy cô.
Thấy cô bước đi, anh bèn đi theo.
Phạm Nhật Minh đã ở bên Nguyễn Khánh Linh một thời gian dài, gần như anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì trong lòng, cũng hiểu rất rõ hành động của cô.
Hơn nữa, anh cũng đã thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào người kia.
Không lẽ anh lại phải đứng nhìn vợ mình hăm hở đuổi theo người đàn ông khác như thế à?
Ngay lúc cô sắp đuổi kịp anh ta, trong lòng Phạm Nhật Minh chợt dâng lên một nỗi sợ hãi khó nói, anh không nhịn được nữa mà giơ tay ra giữ cô lại.
Nguyễn Khánh Linh không ngờ Phạm Nhật Minh đang ở sau lưng mình.