Chương
Nhìn nụ cười của người đàn ông trước mặt, Nguyễn Khánh Linh hơi mất hứng thở dài.
Khi còn đi học, Mạch Phong Trần đã là một nam sinh trong trường không chỉ có điểm số rất cao mà ngoại hình của anh cũng thuộc hàng sân cỏ của trường. Những chàng trai như anh có ngoại hình đẹp và học tốt đương nhiên rất được yêu thích của các cô gái.
Trước kia Nguyễn Khánh Linh, mềm lòng nhận đưa những bức thư tình cho anh, bất quá tốt một phương diện chính là những cô gái kia đưa cho Mạch Phong Trần đồ ăn, anh không thèm nhìn, đưa luôn cho cô.
Giờ đây, khi người đàn ông đã trưởng thành, gương mặt đã ổn định hơn, gọng gương lụa vàng trên sống mũi càng làm cho anh ta trở nên tao nhã và điển trai.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cười hỏi: “Anh Phong Trần, anh nhìn rất ưa nhìn, có phải là kết hôm sớm rồi?”
Ai biết, Mạch Phong Trần nghệ xong liền gõ vào trán cô, sau đó mỉm cười: “Đồ ngốc này, cả ngày đều lo lắng chuyện của anh, trước đây thì thúc giục anh tìm bạn gái, bây giờ lại hối anh kết hôn?”
Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh vẫn chưa kết hôn sao? Vậy thì anh nên có bạn gái rồi đúng không?”
Làm sao một người đàn ông có ngoại hình nổi bật và gia cảnh như Mạch Phong Trần lại có thể độc thân đến tận bây giờ? Những cô gái khác không chủ động sao?
Ai ngờ, Mạch Phong Trần lại lắc đầu, lần này, giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng: “Anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”
Anh nhìn người đang kinh ngạc trước mắt kia, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở cùng vẻ mặt dịu dàng, trong lòng có chút thất vọng.
Sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thay đổi, ngay từ đầu chỉ xem anh là anh trai.
Nhưng làm sao cô biết rằng lý do tại sao anh vẫn độc thân là vì cô.
Anh ấy đối xử với cô như thế nào là tình cảm anh em trong sáng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh ấy không thể không yêu cô, chỉ cần anh nhìn vào mắt cô, anh sẽ cảm thấy tâm hồn mình có thể bị hút vào, và anh ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô.
Nguyễn Khánh Linh nhận thấy rằng Mạch Phong Trần có vẻ hơi không quan tâm đến chủ đề này, vì vậy cô ấy đã chuyển chủ đề một cách hóm hỉnh: “Anh Phong Trần, sau vụ tai nạn tàu du lịch năm đó, người ta đưa tin rằng không còn ai sống sót. Làm sao anh … sống sót được?”
Câu hỏi này đã lãng vãng trong đầu cô.
Chỉ là, Mạch Phong Trần dường như không muốn nói rõ thêm về câu hỏi này, anh chỉ trả lời: “Anh đã được cứu.”
Nói xong, anh chủ động nói: “Khánh Linh anh dẫn em đi chơi nhé? Đã lâu không gặp.”
“Được.”
Vì Nguyễn Khánh Linh thấy Mạch Phong Trần không muốn nói thêm, cô sẽ không chủ động hỏi, vì vậy cô chỉ đơn giản là cùng anh đi chơi công viên giải trí.
Thực tế, cô vẫn có chút muốn hỏi.
Kể từ khi Mạch Phong Trần biến mất, cô không bước vào sân chơi nữa, sợ sẽ nhớ lại những ký ức với anh trước đây, nhưng bây giờ anh quay lại, cô không phải lo lắng nữa.
Nguyễn Khánh Linh rất phấn khởi, cô đi rất nhanh,hai người cùng nhau chơi rất nhiều trò chơi, đều là những trò đã từng chơi trước kia.
Lúc này hai người đã đến chỗ ngồi trên xe, Nguyễn Khánh Linh nhìn bọn họ chơi, cô cũng muốn chơi, nhưng mỗi lần chỉ có thể có một người.