Chương
Từ sau đêm nhìn thấy Phạm Nhật Minh với Nguyễn Khánh Linh, Mạch Phong Trần liền điều tra chuyện của hai người, lúc này mới biết được cô gái anh ta luôn cất giấu trong lòng đã trở thành vợ của người khác.
Hơn nữa còn là thay em gái cô gả cho Phạm Nhật Minh, cho nên ban đầu cô chính là bị ép buộc mới hả cho người đàn ông kia, giữa hai người căn bản cũng không có chút tình cảm nào làm cơ sở.
Mặc dù kết quả anh ta điều tra được là hiện tại hai người họ là vợ chồng rất tình cảm, nhưng Mạch Phong Trần không tin.
Khánh Linh chỉ là tốt bụng, người khác đối tốt với mình thì cô cũng sẽ đáp lại như thế, cho nên anh ta cho rằng giữa Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chỉ có Phạm Nhật Minh có tình cảm với cô mà thôi, Khánh Linh thì bị động.
Bây giờ anh ta đã trở về.
Mạch Phong Trần rất tự tin về tình cảm giữa anh ta và Khánh Linh.
Nếu không cô đã không ngàn dặm xa xôi đến thành phố Nha Trang theo lịch hẹn, đồng thời còn nói dối Phạm Nhật Minh, lần này xuất hiện, cô vẫn buộc chiếc dây buộc tóc viền ren kia, trước đây Mạch Phong Trần đã nhìn thấy.
Đây là anh ta đã đưa cho cô, nhiều năm như thế, kể cả bọn họ không hề liên lạc qua nhưng cô vẫn luôn trân trọng chiếc dây buộc tóc như thế, từ đó có thể nhìn ra được cô gái nhỏ của anh ta vẫn là cô gái nhỏ năm đó dựa vào anh ta.
Lần này anh ta muốn cướp lại thứ thuộc về mình một lần nữa.
Nguyễn Khánh Linh ở bên kia cũng chơi xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì vui vẻ mà có chút đỏ bừng, bộ dạng vô cùng giống thiếu nữ hồn nhiên.
Mạch Phong Trần kiềm chế xúc động muốn hôn cô, vuốt vuốt tóc cô, cưng chiều hỏi: “Còn muốn chơi cái gì không?”
Anh ta không hề nhắc đến chuyện vừa rồi Phạm Nhật Minh gọi điện đến.
Nguyễn Khánh Linh nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên, cô cười nói: “Lúc tôi mới đến đây thấy có một cặp vợ chồng già bán kem ở chỗ đó, chúng ta qua đó xem một chút đi!”
“Được.”
Mạch Phong Trần tất nhiên là nghe theo cô, thế là hai người liền đi ra ngoài.
Cửa hàng kem ly của ông lão mở ở cổng khu vui chơi, người đấn người đi, nhưng du khách trước mặt bọn họ cũng không phải là rất nhiều, chủ yếu là do trời quá lạnh.
Mạch Phong Trần và Nguyễn Khánh Linh đi đến trước xe kem.
“Ông ơi, con muốn một ly kem vani.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Ông lão kia vốn đang nói chuyện với người bạn già của mình, sau khi nghe thấy tiếng thì ông cười chào, sau đó mới bắt đầu làm kem.
Vì ông lớn tuổi rồi cho nên động tác không phải quá nhanh nhẹn nhưng Nguyễn Khánh Linh cũng không ngại.
Cô cười cười ngồi bên cạnh bà lão nói chuyện phiếm: “Bà nội, bà còn nhớ bọn con không?”
Bà lão nghe thấy giọng cô, nhìn mặt cô một chút rồi lại nhìn mặt Mạch Phong Trần, ký ức lập tức hiện về.
Bà cười, giọng cười hòa ái hiền lành đặc trưng của người già.
“Đương nhiên là nhớ kỹ.”